- Lần này, tuyệt đối không thể thất thủ. Một con Linh thú, so với giết 100 hung thú càng đáng giá. Lần này trong đội ngũ của Đại vương tử, mời rất nhiều Tiên cảnh cường giả. Ta lo lắng, lần thu săn này, thành tích của bọn hắn sẽ viễn siêu đội ngũ chúng ta.
Trong giọng nói của Diệp Dung, vẫn còn có chút hâm mộ. Đại vương tử xuất thân tốt, bối cảnh thâm hậu, giao thiệp rộng, tùy tùy tiện tiện có thể khuynh đảo Tiên cảnh cường giả, thậm chí ngay cả đệ tử Bảo Thụ Tông, cũng có thể mời đến.
Tuy Diệp Dung cũng có thể kết giao đệ tử Bảo Thụ Tông, nhưng muốn đệ tử Bảo Thụ Tông bán mạng cho hắn, kia căn bản không có khả năng.
Nói cho cùng, vẫn là nội tình chênh lệch, bối cảnh không đủ, nhân mạch chưa đủ.
Trong nội tâm Diệp Dung thở dài, nếu như Giang Trần không bị Đan Phi tỷ điều động, lần thu săn này, Diệp Dung hắn tuyệt đối có hi vọng cạnh trục quán quân.
Nhưng mà hôm nay…
Chỉ có thể đem hết toàn lực, tuy truyền ra tin tức, tháng giêng sang năm sẽ định ra Thái tử vị, nhưng Diệp Dung không tin, một lần thu săn, có thể quyết định hết thảy.
Nhưng mà, hắn cũng không thể lười biếng, tối thiểu nhất, phải biểu hiện ra thái độ tích cực.
Lúc này, Tiết Đồng đi tới nói:
- Tứ vương tử, bốn phía sơn cốc này hẹp hòi, cửa vào cũng nhỏ, nơi này… có chút tà môn a.
- Tiết Đồng, ngươi có lo lắng gì sao?
Ưu thế lớn nhất của Diệp Dung, là lắng nghe ý kiến của bộ hạ, hơn nữa rất dễ dàng hiểu ý tứ của bộ hạ.
- Thuộc hạ lo lắng, có khả năng Linh thú này bị người điều khiển, cố ý dẫn chúng ta đến nơi đây. Bằng không thì, sao chúng ta có vận khí tốt như vậy, gặp được một con Linh thú bị thương? Hơn nữa, bên ngoài cánh đồng bát ngát như vậy, tại sao nó lại trốn vào trong u cốc không có đường ra?
- Ngươi cảm thấy, có người cố ý thao túng?
- Vâng, vừa rồi thuộc hạ xem xét địa hình, sơn cốc này chỉ có một cửa vào, cũng chỉ có một lối ra, giống như một cái túi, chúng ta đã chui vào rồi.
Tuy Tiết Đồng không phải thủ hạ của Diệp Dung, nhưng nếu ở trong một đội ngũ, hắn nguyện ý đem lời nói trong nội tâm nói ra.
Diệp Dung trầm ngâm một lát, những ngày này chung đụng, hắn đối với sức phán đoán của Tiết Đồng, kỳ thật cũng không nghi ngờ, thậm chí có chút tin phục.
Luận thực lực, mấy người Lăng Thiên Lý, tự nhiên mạnh hơn Tiết Đồng một bậc. Nhưng luận tầm nhìn, sức phán đoán cùng năng lực phân tích, Tiết Đồng này tuyệt đối là nhất đẳng.
- Tứ vương tử, một con Linh thú, không giết được, đằng sau còn có cơ hội. Nhưng mà, đội ngũ chúng ta, không đánh bạc nổi. Địa hình sơn cốc này, một khi bị vây, chúng ta tuyệt đối không ra được. Hơn nữa, một khi ở đây phát sinh chém giết, ngoại giới cũng sẽ không biết.
Tiết Đồng đã đem lời nói rất rõ ràng.
Diệp Dung biến sắc, rốt cục dao động:
- Truyền lệnh xuống, buông tha săn giết. Lập tức ly khai sơn cốc.
Dù sao cũng sinh ở đế vương gia, rất nhiều chuyện vừa liên tưởng, Diệp Dung liền biết rõ nặng nhẹ.
Mê Cảnh Thu Liệp, không phải là một trận vương tử tranh đấu sao? Bên ngoài nói không cho chém giết, nhưng quy củ là chết, người là sống.
Tiết Đồng nói, điểm tỉnh Diệp Dung.
Diệp Dung hạ lệnh, hai thân vệ đang muốn đi thông tri Lăng Thiên Lý, đột nhiên bên tai Tiết Đồng khẽ động, biến sắc.
- Có người vào cốc rồi!
Sắc mặt Diệp Dung phát lạnh, hai gã thân vệ là tử sĩ theo hắn từ nhỏ, liền bảo hộ Diệp Dung ở sau lưng.
Mấy người khác trong đội ngũ, cũng xúm lại rất nhanh.
Lăng Thiên Lý đang lùng bắt Linh thú, tựa hồ cũng cảm ứng được nguy cơ, mấy cái lên xuống liền lướt trở lại, tất cả mọi người trong đội ngũ, đều tụ tập ở trên đất trống trong sơn cốc.
- Ha ha ha, thế giới mê cảnh này, quả nhiên là nhỏ. Lão Tứ, không nghĩ tới ở nơi này, huynh đệ chúng ta sẽ chạm mặt.
Diệp Đại đi đầu xông tới.
Mà sau hắn, thì đi theo một nhóm lớn người, đội ngũ của hắn thì có chín người, cộng thêm Tam vương tử Diệp Tranh tám người.
Hai chi đội ngũ cộng lại, là mười bảy người.
Mà trong mười bảy người này, thủ hạ của Đại vương tử Diệp Đại, thì có một Tiên cảnh nhị trọng, cộng thêm ba Tiên cảnh nhất trọng thiên, bên Diệp Tranh, cũng có một Tiên cảnh nhất trọng thiên.
Trừ lần đó ra, còn có bốn nửa bước Tiên cảnh.
Tiên cảnh cộng với nửa bước Tiên cảnh, chỉ là Tiên cảnh, thì có chín người, vượt qua một nửa nhân số đội ngũ.
Tám người khác, kể cả Diệp Đại cùng Diệp Tranh ở bên trong, đều là Chân Khí cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu cũng không kém.
Diệp Dung chứng kiến Diệp Đại cùng Diệp Tranh đi chung một chỗ, trong nội tâm âm thầm nghiêm nghị.
- Đại ca, đại lộ chỉ thiên, mỗi người đi một phía. Chúng ta ở chỗ này săn giết Linh thú, ngươi không phải muốn chặn ngang một gạch chứ?
Diệp Dung cười cười:
- Con Linh thú này, tu vi cực cao, đội ngũ của chúng ta làm không được, vừa vặn các ngươi người nhiều, cao thủ cũng nhiều, có lẽ có thể thử.
Diệp Đại giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Dung.
- Lão Tứ, đừng giả bộ. Ngươi cho rằng, chúng ta tới sơn cốc này, là cùng ngươi đoạt Linh thú sao?
Diệp Tranh cười lạnh hỏi.
- Tam ca, ngươi có ý tứ gì?
Sắc mặt Diệp Dung trầm xuống.
- Ngươi không thấy, sơn cốc này rất u tĩnh, phong thuỷ rất tốt sao? Nếu như thành nơi táng thân của ngươi, có lẽ không tồi a?
Diệp Tranh nhe răng cười.
- Đại ca, này là ý đồ đến của ngươi?
Diệp Dung ngưng mắt nhìn Diệp Đại.
Diệp Đại cười nhạt nói:
- Lão Tứ, nếu như ngươi như trước kia, thành thành thật thật, đừng gây sóng gió, ta sẽ không chèn ép ngươi. Bất quá, ngươi lại không thành thật, một lần một lần đối nghịch với ta, ở vương đô, quyết tâm muốn cùng ta đoạt danh tiếng. Ngươi nói một chút, để ta nhìn ngươi thế nào?
- Đại ca, ta và ngươi đều là huyết mạch của phụ vương, huynh đệ tầm đó cạnh tranh công bình. Chẳng lẽ, ngươi thân là huynh trưởng, ngay cả độ lượng tiếp thu huynh đệ cạnh tranh cũng không có?
- Công bình cạnh tranh? Ngươi dựa vào cái gì cùng ta cạnh tranh? Diệp Đại ta là con trai trưởng, nhà mẫu thân của ta là ba đời tam công, quyền nghiêng một nước, ta vừa sinh ra, liền có vô số cơ hội chờ ta, muốn ta tiếp nhận vị trí của phụ vương. Mỗi một bước của ta, đều đã trải tốt, đều đi đến Long tọa. Ngươi một đứa con hoang do Trắc Phi, ngoại trừ có một nửa huyết mạch của phụ vương, ngươi còn có cái gì? Ngươi dựa vào cái gì tranh với ta?
Ở đây không có người ngoài, cũng không phải vương đô, Diệp Đại dứt khoát xé toang da mặt, không hề ngụy trang.
- Đại ca, cái này là tư cách luận của ngươi? Nếu như ngươi vừa ra đời, liền tiếp nhận vị trí của phụ vương, còn sinh những vương tử chúng ta làm gì?
- Đây chẳng qua là thú tính nhất thời của hắn, mới có các ngươi!
Giờ phút này, ngay cả phụ vương, Diệp Đại cũng không có nửa phần tôn trọng.
Diệp Tranh nghe xong lời này, trên mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng lại bị hắn che dấu.
- Nói như vậy, hôm nay ngươi là quyết tâm muốn giết ta?
Diệp Dung lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nói đúng. Bất quá nể tình huynh đệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội tự sát.