Độc Tôn Tam Giới

Chương 352: Diệp Kiều là thủ phạm phía sau màn



- Ta xác định trăm phần trăm, Tứ vương tử, các ngươi đi trước một bước. Việc này, ta quyết không thể bỏ qua. Dù không giết Nhị vương tử, hai thân vệ kia, ta nhất định phải giết, gõ Nhị vương tử một cái. Miễn cho hắn còn có âm mưu khác.

Diệp Dung động tâm:

- Ngươi đơn thương độc mã sao? Nếu không, để cho Thiên Lý đi với ngươi?

- Không cần, để Thiên Lý đi theo các ngươi, thực lực của hắn mạnh nhất, ven đường có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ta muốn giết hai thân vệ, mặc dù không dám nói có mười thành nắm chắc, nhưng bảy tám phần vẫn phải có.

- Giang Trần, ngươi đã quyết định, ta cũng không phản đối. Bất quá, tốt nhất ngươi không nên động lão Nhị, để tránh rước lấy họa. Chờ ta trở về tố giác, hắn nhất định sẽ có đại phiền toái.

Nói thì nói như thế, kỳ thật Diệp Dung cũng hi vọng Giang Trần giết luôn Diệp Kiều, chỉ là loại lời này, không có cách nào nói ra mà thôi.

Giang Trần chắp tay, nhẹ gật đầu, mũi chân điểm một cái, liền rời đi rất nhanh.

Giang Trần vừa ly khai, liền lách vào một nơi hoang vắng, thả Phệ Kim Thử Vương ra:

- Ta đã tìm được thủ phạm giết tử tôn của ngươi, có phải hay không, chính ngươi đi cảm ứng thoáng một phát. Có lẽ có thể cảm ứng ra huyết khí của tử tôn ngươi.

Phệ Kim Thử Vương đại nộ:

- Ở địa phương nào?

Giang Trần nói:

- Cách nơi này hai ba mươi dặm. Các ngươi từ nơi này vây qua, ta đoán chừng bọn hắn sẽ trốn về chỗ trước kia.

Phệ Kim Thử Vương cười lạnh nói:

- Trốn? Vùng này là địa bàn của ta, bọn hắn muốn chạy trốn? Trốn không thoát.

Giang Trần cười ha ha nói:

- Không nên lãng phí thời gian, ta đoạt trước một bước, chiếm lĩnh vùng giao lộ kia, để cho bọn hắn không đường có thể trốn.

Phệ Kim Thử Vương gật gật đầu:

- Như vậy cũng tốt, ta phái mười bộ tử tôn vây quanh bốn phía, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất, chiếm tuyến đường sơn cốc. Như vậy, bọn hắn sẽ không có bất kỳ cơ hội chạy trốn.



Lại nói bên Diệp Kiều, nhìn đội ngũ Diệp Dung biến mất khỏi tầm mắt, trong mắt Diệp Kiều, lóe ra sát ý lành lạnh.

- Điện hạ, cái này... chuyện này không đúng a.

Linh Huyền thấp giọng nói.

Diệp Kiều cũng cảm thấy hết sức kỳ quái:

- Linh Huyền, lão Tứ này toàn thân sạch sẽ, căn bản không giống tao ngộ Thử Triều. Hẳn là, Thử Triều cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng?

Linh Huyền lắc đầu:

- Chúng ta ở ngoại vi cũng xem qua, Thử Triều kia, phô thiên cái địa, cơ hồ không có một khe hở. Dù thực lực mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối trốn không thoát. Nói sau, tuyến đường chúng ta an bài, là vây quanh toàn bộ sơn cốc kia, Thử Triều vừa đến, bọn hắn căn bản không đường có thể đi.

- Linh Thạch, Linh Phong, các ngươi tới.

Diệp Kiều gọi hai gã thân vệ đến, hai người này, cũng là hai người mà vừa rồi Giang Trần cố ý hỏi.

- Điện hạ, thuộc hạ khẩn cầu điện hạ phát lệnh, để cho huynh đệ ta đuổi giết đội ngũ Diệp Dung. Giang Trần kia vũ nhục huynh đệ ta, cơn tức này, thuộc hạ nuốt không trôi.

Linh Thạch cùng Linh Phong này, đều là cường giả Tiên cảnh nhất trọng, am hiểu ẩn độn giết chóc.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Kiều phái bọn hắn đi dẫn động Thử Triều.

- Nhị vương tử, dùng thuộc hạ phân tích, đám người Diệp Dung, nhất định có chút suy đoán, bọn hắn nói, đều là ám chỉ. Nhất là Giang Trần, không nhằm vào người khác, lại cố ý nhằm vào Linh Thạch cùng Linh Phong, chẳng lẽ hắn phát hiện có gì không ổn?

Ánh mắt Diệp Kiều âm trầm, nhìn qua Linh Thạch cùng Linh Phong:

- Các ngươi có mấy thành nắm chắc, có thể diệt cả đoàn bọn chúng?

- Nếu như chính diện đối kháng, muốn giết hết, tối đa chỉ có hai thành, nhưng nếu như truy tung ám sát, diệt cả đoàn, chí ít có tám phần. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta am hiểu ẩn nấp, dịch dung, tuyệt đối sẽ không bạo lộ Nhị vương tử.

Trong nội tâm Diệp Kiều khẽ động, nhớ tới những lời kia của Diệp Dung cùng Giang Trần, để cho hắn ẩn ẩn có chút bất an.

- Chẳng lẽ lão Tứ thật sự nắm giữ chứng cớ gì? Diệp Đại cùng Diệp Tranh đều không có đi ra, nhất định là đã bị chết. Nếu như lão Tứ nắm giữ chứng cớ chuyện này, trở về, hắn giao chứng cớ ra, ta liền thất bại trong gang tấc. Đến lúc đó, Thái tử vị tự nhiên rơi xuống trên tay hắn.

Diệp Kiều nhất niệm đến đây, gật gật đầu, điềm nhiên nói:

- Nhớ kỹ, phải ra tay hung ác, đã muốn động thủ, vậy trảm thảo trừ căn.

- Vâng.

- Đi đi, tốc chiến tốc thắng.

Diệp Kiều hạ lệnh.

Việc đã đến nước này, Diệp Kiều cũng không có cái gì phải do dự. Dù sao đại sự cũng đã làm, đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã chết, cũng không thể lưu lại Diệp Dung, làm hỏng đại kế của hắn. Chỉ cần Diệp Dung chết, trong tất cả vương tử, Diệp Kiều hắn liền không có bất kỳ đối thủ cạnh tranh.

Tuy vương tử không chỉ có bốn người bọn hắn, nhưng vương tử còn lại, hoặc là bình thường, hoặc niên kỷ còn nhỏ, căn bản không đủ để cùng Diệp Kiều hắn cạnh tranh.

- Giết Diệp Dung, Diệp Kiều ta, cơ hồ là người được đề cử duy nhất.

Trong mắt Diệp Kiều, lóe ra sát cơ nồng đậm.

- Linh Huyền, ngươi cũng đi tra nhìn một chút, xem tình huống bên trong đến cùng như thế nào. Nhớ kỹ, hết thảy dùng bản thân an toàn làm nhất. Nếu Thử Triều chưa lui, ngàn vạn không nên xâm nhập. Ngươi là tâm phúc của ta, không có ngươi, mặc dù ta được thiên hạ, cũng sẽ không hoàn mỹ.

Đây là ưu điểm của Diệp Kiều, giỏi về lôi kéo nhân tâm. Vài câu tri kỷ này, nói phi thường tự nhiên, làm cho thủ hạ không khỏi vì hắn phục vụ quên mình.

- Vâng, thuộc hạ đi xem một chút.

Linh Huyền quay người đối với tùy tùng khác nói:

- Mấy người các ngươi, phải bảo hộ Nhị vương tử an toàn.

Linh Huyền đang muốn xuất phát, bỗng nhiên bên tai hơi động, thân hình đột nhiên đình trệ, ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

- Làm sao vậy?

Diệp Kiều thấy Linh Huyền cử động như vậy, nao nao.

Bỗng nhiên Linh Huyền biến sắc, ngồi xuống lắng nghe một lát, trên mặt hiện lên sắc thái sợ hãi:

- Không tốt.

- Như thế nào?

Ngay lúc này, Linh Thạch cùng Linh Phong vừa rời đi không lâu, cũng chạy trở lại cực kỳ nhanh, trên mặt chứa đầy vẻ sợ hãi.

- Điện hạ, mau mau lui lại, Thử Triều bọc đánh ở phía trước, đang vây quanh chúng ta.

- Cái gì?

Diệp Kiều nghe xong lời ấy, cả người mất trật tự rồi. Thử Triều? Sao Thử Triều sẽ vây quanh ở phía trước? Bọn hắn rõ ràng là ở ngoại vi, căn bản không có cảm ứng được Thử Triều đi qua nơi này, sao đột nhiên, Thử Triều lại từ phía sau đi tới?

- Tuyến đường của Thử Triều, rất là quỷ dị. Bọn nó vòng vèo bọc đánh, quấn vòng tròn rất lớn, vậy mà bao vây chúng ta.

Linh Huyền cũng nghe ra lộ tuyến Thử Triều đẩy mạnh.

- Nhanh, nhanh, Linh Huyền, mau tìm một con đường, tìm khu vực Thử Triều bạc nhược yếu kém, dùng tốc độ nhanh nhất giết ra ngoài, tuyệt không thể để cho Thử Triều vây quanh.

Diệp Kiều nóng nảy, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình tân tân khổ khổ dẫn động Thử Triều, kết quả đám người Diệp Dung không có việc gì, Thử Triều này ngược lại bao vây hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.