Độc Tôn Tam Giới

Chương 442: Bát Hoang Nhiếp Linh Trận lại hiện ra 1



Cái bá khí này, căn bản không nói nhảm, cũng không đẩy lời lẽ với ngươi, trực tiếp vạch trần đối phương, làm cho hết thảy tính toán của đối phương mất đi hiệu lực.

- Sớm nghe nói Vương Quốc thế tục, ra một tiểu tử cuồng ngạo, xem ra, nghe đồn quả nhiên không giả.

Hai mắt người nọ phát lạnh, tóc đón gió bay múa, như là một sư tử nổi giận, quát.

- Ngược lại không nghĩ tới, nhãn lực của ngươi cũng không tệ lắm. Không sai, ta là đệ tử Thiết gia Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí. Tổ phụ của ta chính là Bảo Thụ Tông Thái Thượng trưởng lão Thiết Long đại nhân. Thiết Xán trưởng lão, là thúc phụ của ta.

Chu Dật ở một bên, nhìn Thiết Đạt Chí bá khí mười phần, trong lòng cũng hâm mộ. Quyền quý đệ tử là quyền quý đệ tử a, cái bá khí này liền không giống người thường.

Nào biết Giang Trần căn bản không thèm nhìn, cười nhạt một tiếng:

- Đệ tử Thiết gia? Rất giỏi sao? Được rồi, dù tính toán rất giỏi, thì liên quan gì tới ta? Mới sáng sớm, các ngươi liền diễu võ dương oai ở trước cửa nhà ta, hẳn cái gọi là đệ tử tông môn, đều rảnh rỗi giống như các ngươi sao?

Điền Thiệu nghe vậy, thiếu chút nữa bật cười.

Trần thiếu quá thú vị, mặc kệ đối phương nghiêm túc cỡ nào, trận chiến lớn cỡ nào, hắn tổng có thể sử dụng một loại phương thức kỳ lạ, đâm phá tư thế của đối phương.

- Giang Trần, ngươi tên súc sinh này, quả nhiên là nhà quê không có lễ giáo.

Thiết Đạt Chí thiếu chút nữa bị Giang Trần làm tức giận đến phun máu.

- Lễ giáo? Lễ giáo là nhằm vào giảng lễ chi nhân mà định. Giống như ngươi, cũng xứng nói lễ giáo, không sợ khiến người cười đến rụng răng sao? Cái gọi là thượng bất chính, hạ tắc loạn. Thiết Đạt Chí đúng không? Ngươi cũng đừng vòng vèo, cứ việc nói thẳng, lần này là đến đánh nhau, hay là đến nháo sự.

Lúc này Chu Dật cũng ngồi không yên.

Dù sao, Liễu Thừa Phong và Tiêu Vũ chết, tuy cùng hắn không có quan hệ, nhưng hắn với tư cách nhân vật lĩnh quân lần đó, trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít có chút hổ thẹn.

Hôm nay, đây là một cơ hội lấy lại danh dự.

- Giang Trần, ta biết rõ ngươi ở Thiên Quế Vương Quốc có chút danh tiếng. Bất quá, chuyện lần này, liên quan đến án mạng của cung chủ Càn Lam Bắc Cung. Ngươi tốt nhất thức thời một chút. Chẳng những chúng ta muốn dẫn Điền Thiệu đi, còn có nữ thân vệ Câu Ngọc của ngươi, cũng giao ra đây, căn cứ manh mối của chúng ta, Câu Ngọc và Điền Thiệu, cùng Liễu Thừa Phong chết có quan hệ lớn lao.

Thằng này, Giang Trần tự nhiên có ấn tượng, bất quá chỉ là có ấn tượng mà thôi.

Người này ở trong ấn tượng, tốc độ rất nhanh, kiếm kỹ đi là nhanh ác chuẩn, bất quá so với La Hoàng, cùng là Tiên cảnh tứ trọng, kém lại không nhỏ.

Ít nhất, người này ngay cả dũng khí cùng La Hoàng đơn đấu cũng không có.

Một Võ Giả, ngay cả dũng khí giao chiến cũng không có, mặc dù có chút thiên phú, tiền đồ cũng có hạn.

- Ngươi lại là cái gì? Là đệ tử Thiết gia, hay là chó do Thiết gia dưỡng?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, đối với Chu Dật này, là một điểm hảo cảm cũng không có.

- Ngươi...

Trong mắt Chu Dật phóng hỏa.

- Giang Trần, ngươi đừng không tán thưởng.

- Tán thưởng? Ngươi tính là cái gì? Giang Trần ta cũng cần ngươi cân nhắc?

Chu Dật giận quá thành cười:

- Hảo hảo, đã như vậy, ngươi là ý định ngoan cố chống lại, bao che nghi phạm đúng không?

- Nghi phạm?

Giang Trần cười lạnh.

- Ngươi có chứng cớ liền lấy ra, không có chứng cớ, cũng đừng ở đó lằng nhằn.

Thiết Đạt Chí khẽ vươn tay, ngăn Chu Dật lại.

- Chu Dật, ngươi lui ra.

Chu Dật oán hận liếc nhìn Giang Trần, nhưng không dám vi phạm ý chí của Thiết Đạt Chí.

Thiết Đạt Chí thúc dục tọa kỵ, tiến lên vài bước, ánh mắt khóa Giang Trần lại, phảng phất muốn dùng ánh mắt khuất phục Giang Trần.

Thiết Đạt Chí là Tiên cảnh ngũ trọng, thực lực so với Chu Dật càng tốt hơn. Ở Bảo Thụ Tông, cũng là hậu bối nhất đẳng.

Uy áp của Tiên cảnh ngũ trọng chúi xuống, làm cho Điền Thiệu vụt vụt vụt lùi lại bốn năm bước, chỉ cảm thấy ngực như đè ép một hòn đá lớn, thoáng cái áp lực như núi, ngay cả hô hấp cũng không thuận, toàn thân như muốn sụp đổ.

- Giang Trần, ngươi nhiều lần khiêu khích Thiết gia ta, cho là có người bảo vệ ngươi, ngươi có thể coi trời bằng vung. Tốt, hôm nay ta cho ngươi minh bạch, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những tiểu thông minh kia của ngươi, hết thảy đều là phù vân. Hôm nay, Thiết Đạt Chí ta, dùng danh tiếng đệ tử Thiết gia, nghiền áp ngươi

Thiết Đạt Chí nói xong, tiếp tục thúc dục Linh lực, uy áp hướng Giang Trần đè xuống.

Có thể nói, Điền Thiệu cảm nhận được Linh lực uy áp, chỉ là một phần nhỏ, mà Giang Trần thừa nhận, mới là đại bộ phận uy áp của Thiết Đạt Chí.

Chỉ là, mặc Thiết Đạt Chí hắn uy phong lẫm lẫm, khuôn mặt đỏ bừng thúc dục linh uy, thế nhưng mà Giang Trần ở phía dưới, tựa như núi cao đứng sững, phảng phất gió nhẹ quất vào mặt, ở trên người hắn, vậy mà nhìn không tới nửa phần cố sức.

- Chậc chậc, Thiết Đạt Chí, hôm nay ngươi đến, không có ăn điểm tâm sao? Chút bản lĩnh ấy, cũng dám ra đây mất mặt xấu hổ?

Giang Trần cười ha ha:

- Nhanh chạy về bú sữa mẹ đi, uống xong mới có sức chạy đi chơi.

Một câu nói kia, ẩn chứa Linh lực cường đại của Giang Trần, Khí Xông Tinh Hà, ẩn chứa khí thế của Thương Hải Nghịch Lưu, như Giao Long dời sông lấp biển, bay lên trời, vọt tới Thiết Đạt Chí.

Khí tràng của Thiết Đạt Chí, kỳ thật phi thường cường đại.

Ngay cả Chu Dật, cũng có thể cảm nhận được Thiết Đạt Chí dưới nộ khí, phóng ra linh uy đáng sợ đến bực nào.

Thế nhưng mà, linh uy bực này, rõ ràng làm cho Điền Thiệu cơ hồ thổ huyết. Nhưng mà Giang Trần thân ở hạch tâm, đứng mũi chịu sào, lại như tắm gió xuân, không hề có áp lực?

Này thật là quá tà môn.

Thực lực của Giang Trần, ngoại giới đều đoán, nhiều lắm là Tiên cảnh nhất nhị trọng.

Chỉ là Tiểu Linh cảnh, ở dưới Tiên cảnh ngũ trọng toàn lực uy áp, căn bản là không có lực chống cự gì.

Thế nhưng mà, tưởng tượng rất mỹ hảo, sự thật, lại tàn khốc.

Giang Trần phóng lên một luồng linh khí, như một búa tạ, hung hăng nện ở trên khí tràng của Thiết Đạt Chí.

Thiết Đạt Chí cảm thấy khí hải có chút rung động, như là một trọng quyền đảo đến, toàn thân hắn chấn động, khí tràng cường đại như bong bóng nát tan.

Oanh…

Linh khí bắn về bốn phía, cỏ cây bay tán loạn, lá rụng rực rỡ.

- Cái gì?

Ánh mắt Chu Dật lộ ra vẻ khó có thể tin, hắn là người trong nghề, như thế nào nhìn không ra, Giang Trần giơ tay nhấc chân, vậy mà phá khí tràng do Thiết Đạt Chí tỉ mỉ bố trí.

- Giang Trần này, làm sao có thể phá khí tràng của Thiết Đạt Chí sư huynh?

Chu Dật hoàn toàn không tin, coi như là hắn, cũng không có nắm chắc, có thể dưới tình huống nhẹ nhõm, lơ đãng liền phá khí tràng của Thiết Đạt Chí.

Tuy Chu Dật là Tiên cảnh tứ trọng, cũng biết mình và Thiết Đạt Chí chênh lệch cực lớn.

Thiết Đạt Chí là dòng chính Thiết gia, cũng là thiên tài Thiết gia.

Tuy mình là đệ tử thân truyền của trưởng lão Thiết Xán, nhưng cuối cùng chỉ là một trong rất nhiều đệ tử thân truyền, còn không có đạt tới cấp bậc chân truyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.