Độc Tôn Tam Giới

Chương 489: Nguy cơ nhiều lần hiện 2



Bỗng nhiên phía dưới, một khối quái thạch khẽ động, phát ra âm thanh bén nhọn.

Thanh âm bén nhọn này, thoáng cái phá vỡ bình tĩnh trong khe rãnh, tất cả quái thạch, giống như quái thú ngủ say thức tỉnh, cả đám đều xông lên.

Thân hình uốn éo, liền biến thành sinh linh hình dạng không giống nhau, tất cả đều đánh lên phía trên.

Những sinh linh này, tuy mỗi một cái tạo hình bất đồng, nhưng đều là hình dạng binh khí, tản ra khắc nghiệt chi khí đáng sợ.

- Rống, giết hắn đi, giết hắn đi.

- Nguyên Từ Kim Sơn, sao dung nhân loại khinh nhờn, giết.

- Mười tầng Thánh Địa, đã thật lâu không có nhân loại xâm nhập rồi, giết giết giết.

Những ma quái này, phát ra tiếng gầm rú bén nhọn mà không lưu loát, như dã thú hí lên, nghe cực kỳ chói tai.

Hưu, hưu, hưu…

Không ngừng có quái thạch từ trong khe rãnh thoát ra, biến hóa nhanh chóng, biến thành các loại ma quái hình dạng binh khí, hung hãn giết đến Giang Trần.

Nhìn về phía trên, những ma quái này đối với nhân loại có cừu thị rất sâu, phảng phất như bị quán thâu ý niệm, nhìn thấy nhân loại tất sát.

Chỉ trong nháy mắt, chung quanh Giang Trần, trọn vẹn bao vây hơn ngàn vạn ma quái.

Khanh…

Giang Trần quét ngang vô danh đao, đẩy ra hai ma quái xông tới trước nhất, thân thể dưới sự trợ giúp của Hỏa Liên, lần nữa nhảy lên, lăng không chém ra một đao.

Phanh…

Đao thế lăng lệ ác liệt, thoáng cái xé ba bốn con ma quái thành mảnh vỡ, mảnh vỡ kim loại rầm rầm, như đá vụn không ngừng rơi xuống khe rãnh.

Thế nhưng mà, chém giết ba bốn con ma quái, đối với số lượng ngàn vạn mà nói, quả thực là như muối bỏ biển, không làm nên chuyện gì.

Vô số ma quái, tựa như châu chấu gào thét đến quanh thân Giang Trần, Giang Trần trái ngăn phải cản, như cũ không có cách nào tránh đi tất cả ma quái.

Chỉ là, hắn thân ở không trung, không có địa phương mượn lực, một hơi dùng hết, thân thể không khỏi sẽ rơi xuống

Mà lúc này, khoảng cách hắn khiêu dược, căn bản chưa đến gốc Hỏa Liên thứ ba.

Vị trí rất xấu hổ, lúc này té xuống, đúng lúc là ở giữa gốc thứ hai cùng gốc thứ ba.

Không có nơi mượn lực, trừ khi Giang Trần mọc cánh, nếu không rơi xuống, tự nhiên là xu thế không thể ngăn cản.

Cũng may, Giang Trần gặp nguy không loạn, vô danh đao bay múa, đem những ma quái ý đồ công kích hắn, toàn bộ ngăn ở bên ngoài.

Số lượng ma quái rất nhiều, nhưng mà lực lượng đơn thể, hiển nhiên còn chưa đủ để đối kháng Giang Trần.

Chỉ là, thân thể Giang Trần bay trên không, cũng không cách nào hoàn toàn phát huy lực lượng.

Lập tức muốn rơi vào khe rãnh, rơi vào hang ổ của vô số ma quái, tâm thần Giang Trần đại động, thúc dục Linh Hải đến cực hạn.

Gốc Hỏa Liên thứ ba bị Giang Trần triệu hoán, dây leo lớn mạnh, nhắm phương hướng của Giang Trần cấp tốc bắn tới. Cánh hoa mở to, như quái thú há mồm, trực tiếp ngậm thân hình Giang Trần vào trong.

Giang Trần bị gốc Hỏa Liên thứ ba ngậm mất, biến cố này làm cho đám ma quái kinh hãi.

- Giết hắn đi, giết.

Tất cả ma quái nhao nhao bắn tới gốc Hỏa Liên thứ ba.

Gốc Hỏa Liên thứ ba như rắn nước, mặc đến quấn đi, bỗng nhiên như lò xo hất lên, vung thân hình của Giang Trần đến gốc Hỏa Liên thứ tư.

Lực hất lên này, có thể nói nhanh tuyệt luân, làm cho những ma quái kia không kịp phản ứng.

- Trảm.

Một ma quái hình dạng đại phủ, như một ngọn núi nhỏ, trực tiếp chém về phía đóa Hỏa Liên thứ tư. Nhìn khí thế, là muốn phá hủy cả Hỏa Liên cùng Giang Trần.

Giang Trần bị những ma quái này kéo có chút tức giận.

Khẽ bấm thủ quyết, ba gốc Hỏa Liên phía trước cấp tốc dựa sát vào, một gốc Hỏa Liên hóa thành dây thừng, túm lấy ma quái Cự Phủ kia, tập trung ở trên hư không.

Bốn gốc Hỏa Liên mở cánh hoa, phun ra bốn đạo Chân Hỏa, như là bốn đầu Hỏa Long, nấu lấy ma quái Cự Phủ này.

Cùng một chỗ thúc dục bốn gốc Hỏa Liên, Chân Hỏa Chi Lực trong nháy mắt đã thiêu ma quái kia thành tro tàn.

Tuy đốt ma quái Cự Phủ thành tro bụi, nhưng điều này hiển nhiên không đủ để uy hiếp ma quái khác, vô số ma quái, phảng phất như trong ý thức căn bản không có khái niệm sinh tử, ma quái do Linh lực Kim thuộc tính của Nguyên Từ Kim Sơn tiến hóa thành, bản thân sẽ không có thức tỉnh linh trí gì, tự nhiên là hung hãn không sợ chết.

Ma quái tính bằng đơn vị hàng nghìn, không ngừng từ trong khe rãnh lao ra, số lượng càng ngày càng nhiều, không bao lâu, đã phong kín tất cả đường đi của Giang Trần.

Tốc độ của Giang Trần đã rất nhanh, nhưng cuối cùng không nhanh bằng năng lực sinh trưởng của những ma quái này.

Trong tầm mắt, chỉ có vô số ma quái, Giang Trần cũng âm thầm kêu khổ, tranh thủ triệu tập sáu gốc Hỏa Liên đến bên người.

Không thể nói trước, hôm nay chỉ có thể khổ chiến rồi.

Chỉ là chứng kiến hằng hà ma quái như thủy triều vọt tới, da đầu Giang Trần cũng run lên.

Cái này căn bản không phải một hồi chiến đấu đối xứng, đây quả thực là quần ẩu không biết xấu hổ.

Một hai ma quái, sức chiến đấu không đủ sợ.

Thậm chí mười cái tám cái, cũng tính toán không ra sao.

Nhưng mà, mấy trăm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn ma quái, một khi tụ tập cùng một chỗ, hình thành khắc nghiệt chi khí, vậy thì phi thường đáng sợ.

Loại khí thế này, ngưng tụ thành Thiên Địa chi uy, Giang Trần có sáu gốc Hỏa Liên bảo hộ, lúc này mới có thể miễn cưỡng chèo chống.

Đổi lại bất kỳ một Võ Giả thế tục nào, chỉ sợ hiện tại đã bị phân giải đến thi cốt không còn.

- Không được, chiến đấu như vậy, lúc nào mới có thể kết thúc? Ngoại trừ tiêu hao vô tận ra, căn bản vu sự vô bổ. Đám ma quái này, giết là không hết. Nếu ta lâm vào chiến thuật hải dương của ma quái, là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tuy tạm thời Giang Trần không có lo lắng tính mạng, nhưng trong lòng lại lo nghĩ.

Bang bang…

Vô danh đao xoáy lên đao thế hung mãnh, đập nát vài đầu ma quái.

Chỉ là, công kích như vậy, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển, đối với vô số ma quái mà nói, giết chết hai ba con trong đó, tựa như gãi ngứa, không hề có lực sát thương.

- Làm sao bây giờ?

Đầu óc Giang Trần phi tốc vận chuyển, suy nghĩ kế sách thoát thân.

Này mới là cửa khẩu thứ hai, còn không có gặp được Kim Ấn Quân Chủ mà Tiểu Kim Thiền nói, cũng đã cố sức như vậy.

Nếu Kim Ấn Quân Chủ kia thức tỉnh lực lượng cường đại, không phải một đầu ngón tay, là có thể diệt mình sao?

Giang Trần nghĩ tới đây, trong nội tâm càng lo lắng.

Không thể chậm trễ nữa, chậm trễ như vậy, chỉ sợ còn không có gặp Kim Ấn Quân Chủ, sẽ bị mười ngày kỳ hạn đá ra khỏi cục.

Vào thời khắc này, thân hình của Phệ Kim Thử Vương lao tới, kêu lên…

- Trần thiếu, thả con cháu của ta ra.

Nó rống to, đã nhắc nhở Giang Trần. Trong đầu Giang Trần hiện lên một đạo linh quang, giống như người sắp chết khát, bỗng nhiên có một bát nước đưa tới.

Đúng vậy a.

Số lượng ma quái là nhiều, thế nhưng mà vượt qua Phệ Kim Thử nhất tộc sao?

Một khi thả toàn bộ Phệ Kim Thử nhất tộc, đây tuyệt đối là dùng trăm triệu đến tính toán.

Mà Phệ Kim Thử nhất tộc, thích nhất đúng là gặm các vật kim loại, chúng đối với Linh thể Kim thuộc tính, là thích ăn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.