Độc Tôn Tam Giới

Chương 872: Nan đề của Mê Thần Chướng 2



Ngữ khí của Lăng Bích Nhi kiên định:

- Dù chỉ có một đường sinh cơ, ta cũng nguyện ý thử một lần. Cha kéo nhiều năm như vậy, nếu như hắn biết ta lựa chọn, nhất định sẽ ủng hộ ta. Mặc dù thất bại, cũng tốt hơn kéo lấy dày vò như vậy.

Đối mặt thái độ kiên quyết như vậy, Giang Trần cũng kính nể. Mặc dù là nam nhân, đối mặt loại khốn cảnh này, chỉ sợ cũng không có khả năng kiên cường, quả quyết hơn Lăng Bích Nhi.

- Bích Nhi sư tỷ, thủ đoạn tị độc, ta có thể dạy ngươi. Nhưng ta phải nói lần nữa, thủ đoạn này, nhiều lắm chỉ có một nửa xác suất tránh đi Mê Thần Chướng lây bệnh. Một khi ngươi hơi có chút sai lầm, Mê Thần Chướng sẽ thôn phệ ngươi, để ngươi biến thành như phụ thân ngươi.

Thân hình Lăng Bích Nhi khẽ run lên, nhưng trên mặt xinh đẹp tuyệt trần, lại tràn ngập kiên quyết như cũ.

Lúc này, cửa đẩy ra, Lăng Huệ Nhi chạy tiến đến:

- Không được, tỷ tỷ, Huệ Nhi không cho phép ngươi mạo hiểm, muốn mạo hiểm, cũng là Huệ Nhi đến. Dù Huệ Nhi xảy ra vấn đề, tỷ tỷ còn có thể chiếu cố Huệ Nhi. Nếu như tỷ tỷ xảy ra chuyện, Huệ Nhi không chỗ nương tựa, có thể làm sao bây giờ?

- Huệ Nhi, đừng hồ đồ.

Lăng Bích Nhi thấy Lăng Huệ Nhi bế quan, vậy mà vụng trộm xuất hiện, lại cùng nàng muốn đoạt lấy cứu phụ thân.

Cái này để cho Lăng Bích Nhi đã thương cảm, lại bất đắc dĩ.

Lăng Huệ Nhi xoay người lại, đôi mắt to hồn nhiên, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Giang sư huynh, đêm nay ngươi không muốn đi. Chỉ cần dạy ta biện pháp tị độc, Huệ Nhi nguyện ý cùng ngươi, lấy thân thể ta trao đổi. Huệ Nhi không muốn vạn nhất ta xảy ra chuyện, về sau tỷ tỷ còn phải thiếu nợ ngươi, về sau hàng năm hàng tháng còn phải trả ngươi Linh Thạch, đan dược...

Giang Trần nhìn thấy Lăng Huệ Nhi, không khỏi nhớ tới chuyện ngày đó, cười khổ nói:

- Ta lúc nào đã từng nói qua muốn các ngươi đền bù tổn thất. Phương pháp tị độc, ta có thể không ràng buộc truyền thụ. Bất quá, tính cách như Huệ Nhi sư muội ngươi, xác xuất thành công sẽ không vượt qua một thành.

Mặc dù Giang Trần biết nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng vì an nguy của hai tỷ muội này, không thể không hảo tâm nhắc nhở một câu.

Lăng Huệ Nhi sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới Giang Trần sẽ hào phóng như vậy. Nhưng nghe Giang Trần nói, lại có chút không phục:

- Vì cái gì ta chỉ có một thành? Tỷ tỷ lại có hai ba thành? Vậy ngươi ra tay, có thể có mấy thành hi vọng?

Giang Trần cười khổ, vấn đề của Lăng Huệ Nhi này, luôn sắc bén như vậy, để cho hắn không cách nào trả lời.

Kỳ thật trong nội tâm Giang Trần cũng tính toán qua, nếu như hắn tự mình ra tay, muốn giải độc này, ít nhất cần mười ngày nửa tháng.

Hơn nữa, nhiều lắm chỉ có bảy tám phần xác xuất thành công.

Mấu chốt nhất là, hết thảy còn phải có điều kiện tiên quyết, phải tìm được vật giải độc đối ứng ba bốn loại Mê Thần Chướng này, chế ra linh dịch đan dược hoàn mỹ với tư cách dược vật trị liệu, sau đó thông qua thần thức dẫn nhập.

Toàn bộ quá trình, cực kỳ phức tạp, nếu như tu vi đan đạo của Giang Trần có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong kiếp trước, tự nhiên có mười phần nắm chắc, mà bây giờ, hắn nhiều lắm chỉ có bảy tám phần nắm chắc.

Tựa hồ hai tỷ muội rất có ăn ý, Lăng Huệ Nhi trông mong nhìn Giang Trần, con mắt của Lăng Bích Nhi cũng linh hoạt khinh động, bất lực nhìn qua hắn.

Giống như hai tiểu cô nương bị lạc, loại ánh mắt đáng thương kia, làm cho Giang Trần nhìn xem cũng liên tục thở dài. Thầm than Lăng Túc này phúc khí tốt, có hai con gái tốt như vậy.

- Nếu như ta ra tay, nắm chắc có lẽ vượt qua năm thành.

Giang Trần cũng không có đem lời nói chết, mà lưu thêm vài phần chỗ trống.

Năm thành nắm chắc, đối với Lăng gia tỷ muội mà nói, đã là tương đối kinh người rồi.

- Năm thành?

Lăng Huệ Nhi một phát bắt được cánh tay Giang Trần, không ngừng lắc lư:

- Giang sư huynh, vậy ngươi nhất định phải cứu cha ta. Huệ Nhi cam đoan, chỉ cần Giang sư huynh dụng tâm dùng sức đi cứu, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, ngày đó sự tình Huệ Nhi đáp ứng Giang sư huynh, cũng sẽ không chơi xấu.

Nâng lên chuyện ngày đó, Giang Trần dở khóc dở cười. Lăng Huệ Nhi tuổi còn nhỏ, lại luôn ngữ ra kinh người. Giờ phút này đung đưa cánh tay Giang Trần, hung khí kinh người thỉnh thoảng cọ động vài cái, lực đàn hồi kinh người kia, lách đến Giang Trần cảm thấy khó chịu nổi.

Cầu cứu nhìn Lăng Bích Nhi một cái, cố gắng khắc chế tâm thần, không để cho mình xuất hiện phản ứng sinh lý quá mãnh liệt, lúc này, nếu xuất hiện loại phản ứng kia, ở trước mặt hai tỷ muội, cái kia thật đúng là quá xấu hổ rồi.

Lăng Bích Nhi thấy Giang Trần như thế, một tay kéo Lăng Huệ Nhi ra:

- Huệ Nhi, không được vô lễ. Chuyện này liên quan trọng đại, Giang sư đệ khẳng định có lo nghĩ của hắn.

Lăng Huệ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn:

- Tỷ tỷ, không cho ngươi đoạt với ta.

Lăng Bích Nhi im lặng, tiến lên chỉnh đốn trang phục thi lễ:

- Giang sư đệ, cuộc đời này, Bích Nhi chưa bao giờ cầu qua ai. Vì cha chúng ta, Bích Nhi cầu sư đệ ra tay. Mặc kệ kết quả như thế nào, tỷ muội chúng ta, sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp sư đệ.

Giang Trần càng bó tay rồi, hai tỷ muội này, một cái so một cái sắc bén a. Tình hình này, giống như hắn chính là loại ác ôn buộc người ta ký văn tự bán mình.

Liên tục khoát tay nói:

- Bích Nhi sư tỷ, tình đồng môn, nói gì báo đáp. Việc này, trước phải thu thập giải dược đối ứng Mê Thần Chướng. Sau hành trình Huyễn Ba Sơn, việc này mới có kết luận. Nếu như tìm không ra Linh Dược đối phó những Mê Thần Chướng kia, hết thảy đều là nói suông.

Lăng Bích Nhi nao nao, đột nhiên tú mục bắn ra ánh sáng vui sướng:

- Nói như thế, sư đệ ngươi đồng ý xuất thủ?

- Tỷ muội các ngươi vì lệnh tôn làm nhiều như vậy, Giang mỗ cũng không phải ý chí sắt đá, tất nhiên có chỗ xúc động, sao có thể thấy chết mà không cứu được?

Thấy Giang Trần đáp ứng, Lăng gia tỷ muội đều mừng rỡ, Lăng Bích Nhi lau khóe mắt, Lăng Huệ Nhi thì hoan hô tung tăng như chim sẻ.

- Giang sư huynh, Huệ Nhi nói lời giữ lời, chuyện ngày đó, Huệ Nhi sẽ không chơi xấu. Nếu ngươi không tin, chúng ta ngoéo tay.

Lăng Huệ Nhi duỗi ra đầu ngón út, cùng với Giang Trần ngoéo tay hứa hẹn.

Giang Trần cười cười:

- Huệ Nhi sư muội, những sự tình kia không cần nhắc lại. Nếu ta là thế hệ hiệp ân báo đáp, chắc hẳn các ngươi cũng lo lắng ta đến khám và chữa bệnh lệnh tôn.

Lăng Huệ Nhi ngẩn ngơ, tựa hồ có chút khó hiểu. Tại tông môn, Đan Hà Cốc, bao nhiêu thiên tài tuổi trẻ, thời điểm gặp nàng, loại tham lam trong mắt kia, phảng phất muốn đem nàng nuốt vào.

Nàng cảm thấy, Giang sư huynh hẳn cũng là như vậy. Thế nhưng mà, Giang sư huynh nói như vậy, là có ý gì?

Lăng Huệ Nhi tâm tư đơn thuần, trong lúc nhất thời, còn tưởng rằng Giang Trần không thích mình.

Kinh ngạc chỉ chốc lát, mới ngửa đầu hỏi:

- Giang sư huynh, ngươi không thích Huệ Nhi sao? Đúng rồi, ngươi nhất định là ưa thích tỷ tỷ của ta, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.