Độc Tôn Tam Giới

Chương 979: Thu hoạch lớn mà đi 1



Sắc mặt Uông Hàn đỏ bừng, lại không phản bác được. Tuy nội tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng không thể phát tác. Hắn biết, bây giờ không phải là thời điểm phát tác, hiện tại phát tác, chẳng khác nào đẩy người của Thánh Kiếm Cung vào thâm uyên tử vong.

- Giang Trần, giết người bất quá đầu chỉa xuống đất, giải dược của ngươi phải như thế nào mới có thể bán cho Thánh Kiếm Cung ta, ra giá đi. Vượt qua cũng là một đao, dựng thẳng cũng là một đao. Thống khoái một chút đi!

Trần trưởng lão kia nói.

Ngữ khí của Giang Trần đạm mạc:

- Đây coi là cầu ta sao?

Mặt Uông Hàn đen lên, bỗng nhiên tiến lên một bước, hướng Giang Trần khom người:

- Giang Trần, lúc trước là miệng ta ti tiện, ngươi đại nhân có đại lượng. Tất cả Địa cấp linh dược của ta đều ở đây, xin ngươi nhận lấy.

Uông Hàn này ngược lại co được dãn được, chỉ một lát thời gian, vậy mà tảo sạch chướng ngại tâm lý, cúi đầu nhận thua trước Giang Trần.

Mặc dù tất cả mọi người biết đây là trái lương tâm, nhưng loại người mắt cao hơn đầu như Uông Hàn, có thể kéo xuống mặt mũi, không thể nghi ngờ là một loại hóa lớn cực biến.

Giang Trần hiển nhiên cũng hơi có chút ngoài ý muốn, đạm mạc liếc Uông Hàn một cái, thấy chỗ sâu trong khóe mắt Uông Hàn gần như muốn phun ra lửa, Giang Trần lại lơ đễnh.

Từ trước đến nay hắn không sợ qua Uông Hàn, hiện giờ nếu không phải tình hình chung bắt buộc, hắn căn bản không nguyện ý cho bọn họ giải dược.

Chỉ là hắn biết rõ, nếu như lần này không cho Thánh Kiếm cung giải dược, không đơn thuần là đắc tội Thánh Kiếm Cung, còn khiến tông môn khác sản sinh địch ý với Đan Can Cung, thậm chí âm thầm hình thành ăn ý chèn ép Đan Can Cung.

Đây là nhân tính, tuy việc này không trách được Giang Trần, nhưng nhân tính luôn đồng tình kẻ yếu.

Ở trong chuyện này, hiện tại Thánh Kiếm Cung không thể nghi ngờ là một phương yếu thế.

- Được rồi, Giang Trần, ân oán giữa Đan Can Cung ta cùng Thánh Kiếm Cung, cũng không cần dùng loại sự tình này đến giải quyết. Giải dược này, ngươi vẫn là bán cho bọn họ a.

Vân Niết trưởng lão cũng hợp thời đứng ra khuyên nhủ.

Giang Trần gật đầu:

- Đã như vậy, như cũ là một ngụm giá, hai gốc Thiên cấp linh dược, ta thu toàn bộ. Địa cấp linh dược, hai phần ba!

Cái giá này, làm cho toàn trường đều hít một hơi lãnh khí.

Cả đám đều nhìn qua Thánh Kiếm Cung, hiển nhiên là muốn nhìn xem Thánh Kiếm Cung có đáp ứng việc này hay không.

Cái giá này, hiển nhiên đã vượt ra khỏi tông môn khác.

Tông môn khác nhiều lắm là nhượng ra một cây Thiên cấp linh dược.

Mà Thánh Kiếm Cung, lại phải giao ra cả hai gốc mới mua được giải dược.

Bất quá nghĩ lại quan hệ giữa Thánh Kiếm Cung cùng Đan Can Cung, mọi người đối với cái giá của Giang Trần, cũng không giật mình bao nhiêu.

Đồng thời trong lòng cả đám đều âm thầm vui mừng, may mắn Giang Trần này còn lưu lại chỗ trống, ra giá cho bọn họ cũng không có quá phận.

Nếu Giang Trần quyết tâm muốn lấy tất cả linh dược của bọn họ, vì mạng sống, bọn họ không thể không cho!

Kể từ đó, những người kia nguyên bản còn có chút oán khí, nội tâm ít nhiều cũng dễ chịu một chút.

Ngẫm lại chuyện này, Giang Trần đích xác không có bức bách bọn họ. Mua bán đều là tự nguyện. Là bọn họ xin Giang Trần bán, mà không phải Giang Trần bức bách bọn họ mua.

Nhất là người Bắc Minh tông, trước kia bọn họ còn cảm thấy Giang Trần bất cận nhân tình, hai tông quan hệ tốt như vậy, vậy mà yêu cầu một nửa Địa cấp linh dược của bọn họ.

Hiện giờ so sánh với tông môn khác, Bắc Minh tông mới biết mặt mũi nhà mình lớn đến bao nhiêu.

Giang Trần chỉ lấy một nửa Địa cấp linh dược, tông môn khác mất đi một nửa tổng thu. Thánh Kiếm Cung ngay cả một nửa cũng không bảo vệ được!

Tựa hồ Trần trưởng lão cũng liệu đến Giang Trần sẽ sư tử mở đại khẩu, sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm Giang Trần:

- Hảo, hảo! Giá rất tốt! Giang Trần, Thánh Kiếm Cung ta đánh giá thấp ngươi rồi!

Giang Trần cũng không để ý tới Thánh Kiếm Cung nghiến răng nghiến lợi, cười nhạt một tiếng, cất cao giọng nói:

- Các vị, giá tiền đã thỏa đàm. Bất quá giao dịch lại còn chưa kết thúc. Muốn làm giao dịch này, ta còn phải xin chư vị một cái hứa hẹn.

- Hứa hẹn?

Tất cả mọi người hồ nghi.

- Giang mỗ không phải là loại người liều lĩnh kia. Tuy giao dịch này là các ngươi xin ta bán, nhưng Giang mỗ lại biết nội tâm các vị nhất định không phục, thậm chí có người bắt đầu suy nghĩ sau khi cầm đến giải dược, nên thu xếp ta làm sao. Xin lỗi, Giang mỗ sẽ không cho các ngươi cơ hội này.

Giang Trần từ đầu đến cuối, phong khinh vân đạm, lại đem mỗi một bước đều tính ở trong.

Mục quang nhàn nhạt đảo qua mọi người, Giang Trần lại chậm rãi nói:

- Cho nên, ta cũng cần các ngươi lấy Thiên địa thệ ước thề, sau đó không thể lấy chuyện này làm cớ sinh sự, lại càng không được ôm hận, hướng Đan Can Cung ta bới móc. Nếu có người bởi vì chuyện này hướng bất luận kẻ nào của Đan Can Cung ta sinh sự, ắt gặp địa thệ ước cân tài quyết.

Này cũng không phải Giang Trần cố ý làm khó dễ mọi người, mà là nếu như hắn làm chuyện này, liền phải giải quyết tốt hậu quả, không có khả năng mang đến nguy hại cho Đan Can Cung.

Nghe được Giang Trần nói như vậy, Vân Niết trưởng lão cũng gật đầu:

- Đúng, mua bán này ngươi tình ta nguyện, nếu các vị cảm thấy không ổn, có thể không mua. Nhưng không được bởi vì chuyện này mà giận chó đánh mèo Đan Can Cung ta.

Hạng Can trưởng lão cười khổ nói:

- Việc này Đại Thánh Đường ta là tự nhận xui xẻo, Hạng Can ta đại biểu Đại Thánh Đường thề, tuyệt không lấy chuyện này làm cớ, hướng Đan Can Cung sinh sự, bằng không, Hạng Can ta sẽ bị thiên địa lôi kiếp đánh giết!

Tuy Hạng Can trưởng lão bá đạo, thế nhưng vẫn có điểm mấu chốt.

Hắn cũng biết chuyện này trách không được Giang Trần, nếu như hắn đứng ở vị trí Giang Trần, chỉ sợ làm so với Giang Trần càng quá mức, thậm chí lấy hết linh dược của tất cả mọi người.

Giang Trần gõ một nửa, đã tính hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Bởi vì chuyện này mà tái khởi tranh chấp, kia quá không có phong độ.

Hơn nữa, chuyện thượng cổ Dược Viên này cũng không thể tiết lộ, nếu như ai nháo sự, vạn nhất để lộ bí mật của thượng cổ Dược Viên, phía trước lập Thiên địa thệ ước, sẽ tai họa toàn bộ tông môn.

Hạng Can tỏ thái độ, Bắc Minh tông trưởng lão cũng cười nói:

- Bắc Minh tông ta lại càng không cần phải nói, việc này Giang Trần cho Bắc Minh tông ta đại mặt mũi. Bắc Minh tông ta chỉ có cảm kích, không một câu oán hận. Bất quá nếu như Giang hiền chất cần một cái hứa hẹn, lão phu cũng lấy Thiên địa thệ ước thề...

Bắc Minh tông thề, cái thứ ba đứng ra thề, dĩ nhiên là Vô Ngân trưởng lão.

Vẻ mặt Vô Ngân trưởng lão phiền muộn, mang theo vài phần tiếu ý đắng chát nhìn Giang Trần:

- Giang hiền chất, lão phu thông minh một đời, nhưng trước mặt ngươi, lại luôn trói chân trói tay, lúc này lão phu cũng nghĩ thông. Không ai mãi mãi hèn, từ nay về sau, lão phu sẽ không lấy bất kỳ cớ gì tìm ngươi phiền toái, càng sẽ không dùng sự tình này làm cớ tìm Đan Can Cung phiền toái. Nếu như vi phạm lời ấy, thiên địa thệ ước tài quyết ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.