Chẳng hạn như mấy ngày trước, chuyện của Diệp Bá đấy.
Nhưng, nếu như là người thật sự thân thiết với hắn, thì sự kiên nhẫn và bao dung của hắn chính là vô hạn.
Trong năm năm ở nước Vĩnh Đông, số lần nàng phạm lỗi, gây họa có thể dùng biển sao để miêu tả, không ngoa một tí nào.
Nhưng đến tận lúc này đại bá vẫn chưa từng nổi giận, chỉ kiên nhẫn dạy bảo nàng, từng bước đi trên con đường đúng đắn.
Mà trong suốt quá trình chỉ dẫn đó, hắn luôn dùng Diệp Hoàng làm hình mẫu để dạy dỗ.
Thông minh, cứng cỏi, hiểu chuyện, chín chắn, nói chung là có bao nhiêu từ để khen hắn đều dùng hết một lượt.
Thế nên Diệp Hiểu Hiểu hết sức tin tưởng rằng đại bá bây giờ chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nó đó mà trách tội Diệp Hoàng.
“Đại bá đã trở về rồi, người bảo ta ra ngoài gọi các muội về, có chuyện cần dặn dò”.
“Muội mau đi đi, tâm ma của muội ta không thể giải trừ được, chỉ có thể áp chế tạm thời, mà đại bá thì quỷ kế đa đoan, chắc chắn sẽ có cách”, Diệp Hiểu Hiểu nói.
Diệp Hoàng im lặng.
Quả nhiên tỷ vẫn là Diệp Hiểu Hiểu của ngày xưa, tiểu thiên tài trong việc dùng từ.
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Được, ta về đây”.
Sau đó, Diệp Hoàng quay đầu nhìn nhìn, nói: “Đây là mộng cảnh mà tỷ dựng lên ư, chân thật lắm, cũng rất lợi hại, ta hoàn toàn không thể tìm thấy chỗ sơ hở”.
“Muội có thể phá nát nó đấy”.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Một kiếm của muội thiếu chút nữa là phá nát mộng cảnh này rồi”.
“Nó rốt cuộc là cái gì thế, ngón tay của ta vẫn còn chảy máu đây này”.