*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nữ tử giật mình một phen, chưa kịp kêu lên thì dưới chân đã bị một luồng sức mạnh kéo đi.
Trong tích tắc, nàng ấy đã biến mất khỏi phía sau ngọn núi.
Hồ Gương, đảo Trung Tâm, dưới gốc cây Vỡ Lòng.
Diệp Thần Phi đang ngồi bên bờ hồ, nhàn nhã ăn hoa quả.
Bên cạnh hắn đặt một chiếc cần câu, treo lơ lửng trong hồ nước.
Một đàn cá chép nhỏ sặc sỡ, nhảy nhót tung tăng lượn quanh lưỡi câu.
Thỉnh thoảng lại có hai con cá to gan trồi lên khỏi mặt nước, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân lạ mặt trên bờ này.
Đột nhiên, tâm niệm của Diệp Thần Phi khẽ động, hắn ngẩng đầu lên.
Xa xa, một bóng người màu tím đang từ từ đi tới.
Chính là Diệp Hoàng đã trở về.
Bước đi của Diệp Hoàng rất chậm, dường như có chút do dự, nàng nhìn Diệp Thần Phi rồi từng bước đi tới.
“Phụ thân”.
Nhìn nam nhân thân thuộc trước mặt, vẻ mặt Diệp Hoàng hơi phức tạp nói.
Hai người đã sáu năm không gặp, dường như đã trở nên xa lạ hơn.
"Mau tới đây”.
Diệp Thần Phi vẫy tay.
Diệp Hoàng nghe lời, đi tới bên cạnh Diệp Thần Phi.
"Phụ thân, con...”
"Sao người con lại thành ra thế này?"
Diệp Thần Phi cau mày, nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên vẻ thương xót.
Hắn đưa tay ra khẽ vuốt hàng lông mày của Diệp Hoàng.
Khi Diệp Hoàng đến gần, hắn liền phát hiện ra con gái mình đã nhập ma rồi.
Tâm ma suýt chút nữa đã nuốt chửng toàn bộ con người nàng, may mắn thay đã được một chàng trai cười hihi haha không đứng đắn nào đó hoá giải.
Diệp Thần Phi nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng khí đen cực kỳ quỷ dị từ giữa hai lông mày của Diệp Hoàng bị kéo ra.
Luồng sức mạnh tà độc đến cùng cực đó khiến đàn cá trên mặt hồ cũng phải sợ hãi chui xuống dưới đáy sâu.
"Khà khà khà!"
Trong màn sương đen phát ra một tiếng cười đáng sợ, lao về phía Diệp Thần Phi nhe nanh múa vuốt.
"Cười cái rắm”.