“Ngu ngốc, sao còn chưa động thủ? Ngươi định đợi đến khi nào?”
Một tên áo đen đang vây công Lạc Phong đột nhiên rống lên, giọng hắn ta lộ rõ sự phẫn nộ và gấp rút.
Lạc Phong chợt có cảm giác không đúng, nhưng ngay khi ông ta phân tâm thì đã có mấy nhát kiếm chém tới, khiến ông ta trở nên luống cuống.
Đằng xa, trên một chạc cây cổ thụ chọc trời, một tên áo đen cầm trong tay một món bí bảo trông như ống đồng.
Xuyên qua tầng tầng lá cây, ánh mắt của hắn ta tập trung vào Hân Tuyệt đang hăng say chiến đấu.
Trong mắt tên áo đen lóe lên tia sáng lạnh, hắn ta biết chỉ cần mình kích hoạt món bí bảo trong tay thì mục tiêu ám sát lần này sẽ chết thảm ngay tại chỗ.
Bởi vì món đồ trong tay hắn có thể phát huy uy lực vượt xa bảo khí hạ phẩm, tuy nhiên, thứ này chỉ có thể sử dụng một lần.
Sau khi sử dụng, nó sẽ bị nổ tung.
Một khi kích hoạt, từ Tử Phủ trở xuống chắc chắn sẽ chết, không hề có ngoại lệ.
Theo như kế hoạch, hắn ta nên sớm ra tay, nhưng tên áo đen vẫn mãi chần chừ, chưa chịu kích hoạt.
Bởi vì trong trận hỗn chiến kia còn có một kẻ khác tồn tại.
Tên áo đen quay sang nhìn Lâm Nhất đang bị bốn người kéo chân, lửa giận vô biên và sự thù hận bỗng chốc trào dâng trong lòng hắn ta, không cách nào khống chế được.
Sát ý trong mắt hắn ta không ngừng tích tụ.
Trong lúc vô thức, ống đồng trong tay tên áo đen đã hướng về phía Lâm Nhất, lẳng lặng khóa chặt mục tiêu.
Một khi kích hoạt bí bảo thì chỉ có thể giết chết một người, đảm bảo cảnh giới dưới Tử Phủ chắc chắn sẽ chết, dù là Bán Bộ Tử Phủ thì cũng không thoát được.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này là Hân Tuyệt, sau khi giết y, bọn họ sẽ nhanh chóng rút lui.
Tên áo đen hiểu rất rõ điều này.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn ta lại nhắm bí bảo về phía Lâm Nhất, và sau đó… hắn ta không cách nào không chế được sát ý đối với gã thiếu niên kia.
Chết đi!
Sau khi được rót vào chân nguyên, ống đồng hệt như trụ kinh luân tỏa ra ánh sáng nhạt, bắt đầu xoay tròn.
Huyết quang lập lòe, một đóa hoa màu bạc nở rộ giữa không trung, sau đó hóa thành một cây ngân châm vô cùng mảnh, lóe lên rồi lẳng lặng biến mất.
Cách đó hơn ngàn mét, Lâm Nhất đang bị bốn người áo đen quấn lấy bỗng nhiên có cảm giác ớn lạnh.
Với kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên cực kỳ nhạy bén, hắn cảm nhận được mối nguy trước nay chưa từng có, khiến cơ thể hắn bất giác run lên.
Sợ hãi như thủy triều xộc thẳng vào tim, khiến trái tim không ngừng đập loạn.
Sẽ chết ư?
Thoáng chốc, Lâm Nhất có cảm giác ngạt thở, tim đập nhanh đến mức khiến hắn rơi vào khủng hoảng.
Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, ngay sau đó, một luồng điện quang bắn thẳng tới.