“Đừng để hắn qua đây!”
Ý nghĩ này vừa sinh ra, Vương Diễm đã không còn có thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, chỉ để lại một câu này rồi co giò bỏ chạy.
Hắn ta không muốn chết, hắn ta vừa mới giúp đại hoàng tử hoàn thành việc lớn, tương lai ắt sẽ nắm quyền cai quản Tông tộc Vương Thị, có phú quý và vinh hoa hưởng không hết.
Làm sao có thể chết ở trong tay một tên kiếm nô được, tuyệt đối không được!
“Tránh ra, hoặc là… chết”.
Đối với việc bỏ trốn của Vương Diễm, Lâm Nhất chẳng hề hoang mang, bình tĩnh nhìn đám người trước mặt.
Vù!
Ngoài Bát đại kim cương ra, những thành viên khác của liên minh Quân Tử đã bị doạ cho sợ vỡ mật từ lâu, đang bỏ chạy tứ tán. Bọn họ đều là đệ tử của kiếm các, chỉ là vì nhà Vương Diễm giàu có, ra tay hào phóng mới hành động theo sai bảo của hắn ta, nhưng còn lâu mới đến mức bán mạng cho hắn ta.
Thực sự trung thành với hắn ta cũng chỉ có Bát đại kim cương, tám người này giống như gia thần của Vương gia. Không trung thành với kiếm các, chỉ trung thành với Vương Diễm.
“Có ngon thì giết hết chúng ta đi!”
Bát đại kim cương của liên minh Quân Tử dùng sức nắm chặt thanh kiếm trong tay, cặp mắt dán chặt lên người Lâm Nhất, hầu như không hề có ý lui bước.
“Như ước nguyện của ngươi”.
Kiếm xuất ra, gió nổi gió lặng, cần cổ của tám người rỉ ra một dòng máu tươi. Hai mắt trợn trừng, đến chết cũng không hiểu được Lâm Nhất rốt cuộc là xuất kiếm thế nào. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng2.
Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng3.
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật4.
Trêu Chọc Hôn Nhân=====================================
Bịch!
Tám người đồng thời ngã vật trên đất, vào giây phút chạm đất thì cơ thể đã không còn sức sống, chết ngay tại trận.
Một màn kinh khiếp như vậy vừa hay bị Vương Diễm quay đầu lại nhìn thấy, hai chân hắn ta nhũn ra, lảo đảo một cái rồi ngã nhào trên mặt đất.
Mà sau đó dùng cả chân lẫn tay vội vàng bò trên mặt đất, nhào về phía liên minh Cô Tinh của kiếm các.
Liên minh Cô Tinh, đại hoàng tử đang chúc mừng Bạch Lê Hiên ở đó, hai người đều ở đó.
Chỉ cần có thể trốn qua đó là sẽ được miễn chết.
Nhưng hắn ta mới vừa bắt đầu bò thì đã nhìn thấy Lâm Nhất đang cầm kiếm ngồi trên một bức tượng đá, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại.
Thân pháp nhanh đến mức xuất thần nhập hoá.
“Ngươi…”.
Cảnh tượng quỷ dị khiến Vương Diễm thoáng ngây ra, cho rằng mình gặp ảo giác. Hắn ta quay đầu lại nhìn, trên Diễn võ trường đã không còn bóng dáng của Lâm Nhất, ngay lập tức vội vàng quay người.
Nhưng trên bức tượng đá, Lâm Nhất vừa rồi rõ ràng còn ngồi đó mà lại biến mất một lần nữa.
Chuyện gì thế này…
Phập!
Không đợi hắn ta kịp hiểu rõ, Lâm Nhất đáp xuống phía sau hắn ta, đâm một kiếm. Máu tươi văng tung toé, sau lưng Vương Diễm bị trúng một kiếm sau đó lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Sau khi bò dậy, đầu cũng không dám ngoái lại mà chạy như điên về phía trước.