Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 1214: Hắn ta sắp chết rồi sao?



Lâm Nhất không vội, tay hắn nắm Táng Hoa Kiếm, đợi đối phương chạy được khoảng trăm mét liền đâm thêm một kiếm.

Hắn muốn giết Vương Diễm, một kiếm đã đủ để đối phương chết rất nhiều lần rồi, nhưng không cần thiết phải đối xử tốt với đối phương như vậy.

Nửa khắc sau, trên người Vương Diễm đã trúng cả trăm kiếm, khắp người đầy máu tươi. Trên da không còn một chỗ nào lành lặn, chỉ cần cử động một cái là vết thương khắp toàn thân sẽ đau nhức đến xuyên tim, phảng phất như có vô số con kiến đang cắn nuốt da thịt mình.

Vương Diễm vừa chật vật trốn chạy vừa thất thanh kêu gào.

“Lâm Nhất giết người rồi… Lâm Nhất giết người rồi…”.

Dọc đường đi ồn ào náo động, khiến cho các đệ tử Kiếm Các ở gần đó cảm thấy kinh hãi không thôi, khi hắn ta đi đến quảng trường Tiêu Vân thì đã có hằng hà sa số đệ tử Kiếm Các từ các nơi đổ về.

Vương Diễm cảm thấy rất tuyệt vọng, nơi này còn cách liên minh Cô Tinh chưa đến một phần ba quãng đường.

Hắn ta cố nén đau, quay đầu quát to với Lâm Nhất: “Lâm Nhất, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi điên rồi à? Ta và ngươi có thù, nhưng có cần thiết khiến ngươi phải giết ta ở Kiếm Các không?”

“Ngươi có nhận ra thứ này không?”

Lâm Nhất không đáp lại câu hỏi của hắn ta, mà lấy ra một cây ngân châm dài mảnh, ngân châm lóe lên tia sáng lạnh khiến mọi người bất giác cảm thấy run sợ.

“Ngân châm Huyết Vũ Ngân Hoa!”

Trong mắt Vương Diễm lóe lên tia khủng hoảng, hắn ta vô thức thốt lên.

“Xem ra trí nhớ của sư huynh cũng không tệ…”

Vừa dứt lời, Lâm Nhất búng tay một cái, ngân châm bay vọt đến với tốc độ xé gió.

Không, ta không thể chết, ta không thể chết.

Trong mắt Vương Diễm vốn chỉ có tuyệt vọng, nhưng ngay khi sắp chết, đột nhiên, ham muốn sống mãnh liệt thúc giục cơ thể hắn ta rơi vào trạng thái hệt như hồi quang phản chiếu, bộc lộ ra thực lực vượt xa thực lực bản thân, từ đó tránh được một châm này.

Vương Diễm xoay người chạy như điên, trong tầm mắt hắn ta xuất hiện trưởng lão Bạch Đình đang dẫn người nhanh chóng đuổi đến đây.

Hắn ta mừng rỡ không thôi, trưởng lão Bạch Đình đến rồi, hắn ta được cứu rồi.

Nụ cười khoái trá xuất hiện trên gương mặt đầy máu của hắn ta, Vương Diễm nhịn không được cười như điên.

Phập!

Nhưng tiếng cười còn chưa kịp tiêu tan thì đột ngột im bặt, trong một khoảnh khắc thinh lặng, hắn ta cảm nhận rất rõ có một cây ngân châm cắm vào cơ thể mình.

Độc tố lập tức lan ra, hòa cùng máu, chảy khắp tứ chi bách hài và lục phủ ngũ tạng.

Hắn ta sắp chết rồi sao?

Vương Diễm bàng hoàng nghĩ, hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ cây ngân châm do chính mình bắn ra đến cuối cùng lại ghim vào người mình.

Nhân quả luân hồi, tất có báo ứng.

Huyết Vũ Ngân Hoa, thấy máu tất chết, không đến Tử Phủ, chắc chắn không thoát được.

“Tiểu Kiếm Nô, ta liều mạng với ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.