Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 1218



Khi Bạch Đình sắp xông tới, đoá hoa Tử Diên như kết tinh từ băng ở vùng đan điền gian nan xoay tròn một vòng như núi sông sừng sững.

Một đoá hoa Tử Diên nở rộ, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới chân Lâm Nhất.

Mái tóc dài của thiếu niên tung bay, quần áo phấp phới, xoè tay tung một chưởng.

Ầm!

Một sức mạnh kinh khủng bộc phát ra từ lòng bàn tay, quảng trường Tiêu Vân rộng lớn lập tức nổ tung. Trong làn bụi mù mịt, vô số cây đại thụ chọc trời, lầu gác và tượng đá đều bị nghiền thành bột, không còn lại gì.

Khoé miệng Bạch Đình co giật, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Ông ta tức giận mắng thầm, lẽ nào tên tiểu kiếm nô này muốn đồng quy vu tận với ta?

Bạch Đình liên tục lùi lại, hoàn toàn không dám tiếp chiêu.

Có câu hồng nhan nhanh già, danh tướng dễ đầu bạc, nhưng dù đời người ngắn ngủi cũng phải toả sáng rực rỡ, như ta, như hoa, như sao băng, như pháo hoa, sáng rực đến vĩnh hằng.

Hoa đã nở, đâu cần phải quan tâm đến những ràng buộc hồng trần, phiền não rối bời. Chỉ mong khoảnh khắc hoa nở, tuổi trẻ sống dậy, không phụ lòng nhiệt huyết của người thiếu niên.

Vẻ sắc bén hiện rõ trong mắt Lâm Nhất, nét mặt cứng cỏi, hắn không cho đối phương cơ hội lùi bước, chưởng mang lao thẳng về trước.

Rầm rầm rầm rầm!

Chỉ nghe những tiếng nổ rung trời vang liên tiếp bên tai, chân nguyên hộ thể do Bạch Đình ra sức ngưng tụ lần lượt vỡ vụn, cuối cùng một chưởng này vẫn đánh trúng ông ta.

“Không...”

Phụt!

Bạch Đình hộc máu, bị đánh văng ra xa như bao cát, trong lúc văng ra ông ta va phải rất nhiều nham thạch và sàn nhà bay lên không trung.

Vừa ngã xuống đất, ông ta liên tục ho khan, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như nứt ra.

Các trưởng lão ở phía sau đều lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Một Thoáng Phồn Hoa, nếu thi triển sẽ gần như cạn kiệt chân nguyên.

Nếu không thi triển thì thôi, một khi đã thi triển sẽ không có bất kì đường lui nào.

Nhưng Lâm Nhất vẫn không hề do dự, thà chết vinh còn hơn sống nhục, kiếm có thể gãy, nhưng khí phách lòng ta không thể mất.

Muốn sỉ nhục hắn phải trả giá đắt, dù là trưởng lão cũng không ngoại lệ!

Bạch Đình giãy giụa đứng lên, chỉ cần cử động nhẹ là toàn thân sẽ đau nhức, thương tích đầy mình. Nhìn người thiếu niên ăn mặc phong phanh, chân nguyên đã hao hết trước mặt mình, ông ta hít vào một hơi, lòng chợt run lên.

“Giết hắn!”

Rõ ràng lúc này Lâm Nhất đã không còn sức uy hiếp, nhưng Bạch Đình vẫn rất sợ.

Ông ta không dám xông lên tiếp tục ra tay với Lâm Nhất.

Chỉ có thể ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình ra tay giúp, nhưng cả đám trưởng lão lại khó xử nhìn nhau.

“Hắn giết liên tiếp chín người, còn nhục mạ, đánh trưởng lão tông môn trọng thương ngay trước mặt mọi người, không ai có thể bảo vệ hắn. Các ngươi đều không ra tay, chẳng lẽ là đồng bọn của hắn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.