*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng đàn thoang thoảng như tiếng hót êm ái của chim vàng anh, như tiếng chim tước ngâm nga... Như nước từ trên núi đổ xuống bãi đá phát ra tiếng tí tách giòn giã vui tai.
Sau khi Lâm Nhất xuất hiện trên vách Sám Hối, tiếng đàn này chưa từng ngừng nghỉ.
Lúc đầu hắn nghe rất hỗn loạn và chói tai giống như ma âm, nhưng theo sự thay đổi của tâm cảnh, tiếng đàn dần êm dịu, đến bây giờ đã tựa như tiên âm, nhẹ nhàng linh động.
Thông minh như hắn đương nhiên đã sớm biết tiếng đàn chưa từng thay đổi, chỉ có tâm của hắn đang thay đổi.
“Là ai nhỉ?”
Sự tò mò dâng lên trong lòng Lâm Nhất, người này có thể đánh đàn trong vách Sám Hối, tất nhiên địa vị trong tông môn không tầm thường.
Nếu là người xấu thì sớm đã bị chấp sự trong vách Sám Hối đuổi đi, sao có thể để cho người nọ ở đây hơn ba tháng?
Tiếng đàn vang lên vì ta, hay vốn dĩ đã có sẵn?
Vô số nghi hoặc xoay quanh trong đầu, Lâm Nhất từng bước đến gần vực sâu dưới vách núi.
Không được nhảy xuống vực sâu.
Mai hộ pháp đã dặn hắn như thế, trước kia từng có người muốn chạy trốn từ vực sâu, nhưng đa số đều có kết cục thê thảm, chết không có chỗ chôn, đây là một điều cấm kị.
Gió thổi mây tan, để lộ ra vực sâu đen kịt.
Chẳng có gì ngoài sự tĩnh lặng và âm u vô tận, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.
Lâm Nhất yên lặng nhìn chằm chằm xuống vực sâu, chợt cảm thấy hoảng sợ như có ma quỷ đang chờ đợi hắn dưới vực sâu.
Dữ tợn, đáng sợ.
Vừa nhìn lướt qua đã đủ khiến người ta rùng mình, hai chân run rẩy, tránh xa theo bản năng.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Đạo ở phương nào?
Tâm tư vô tận, bốn chữ hội tụ quanh quẩn mãi trong lòng.
Lâm Nhất mở mắt ra, vẻ quyết đoán thoáng qua trong mắt, mái tóc dài tung bay, nét mặt sắc bén.
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!
Ầm!
Hắn không chút sợ hãi, lao thẳng về trước như một thanh kiếm sắc.
Gió lớn rít gào bên tai, thời gian như ngừng trôi, lâu dài đến thiên trường địa cửu, không có dấu hiệu dừng lại.
Bỗng nhiên tiếng đàn lại vang lên, hai mắt Lâm Nhất toả sáng.
Một hồ nước yên tĩnh xuất hiện trong tầm mắt, hắn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống hồ.