Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 1246: Thuỷ Nguyệt kính hoa!



Ánh Sáng Hạo Nguyệt!

Đây vẫn là Ánh Sáng Hạo Nguyệt, nhưng lại rất khác Ánh Sáng Hạo Nguyệt trước đây.

Đó là một tia kiếm quang màu tím, tạo thành một vầng trăng màu tím đung đưa trên mặt hồ, vào lúc ánh trăng xuất hiện, bóng người Lâm Nhất biến mất một cách kỳ lạ.

Trong thiên địa chỉ có một tia kiếm quang tựa như trăng sáng, chém đôi mặt hồ.

Rắc!

Kiếm quang đi qua, mặt hồ mặt đất bằng phẳng xuất hiện một khe nứt dài, đến khi ánh trăng biến mất Lâm Nhất mới xuất hiện.

Cũng không phải hắn thật sự biến mất, chỉ là ánh trăng đã che phủ vạn vật trên thế gian.

Sương Hàn Vạn Lý!

Thuỷ Nguyệt kính hoa!

Sau đó lại có hai sát chiêu hiện lên trong tay hắn. Sau khi thăng lên Hoá Cảnh, hai sát chiêu này tựa như không còn hình dạng, có thể hợp nhất một cách hoàn mỹ với kiếm ý của hắn, tựa như Thuỷ Nguyệt kiếm pháp này là do hắn tự chế tạo ra vậy.

Vẫn chưa đủ…

Lâm Nhất thi triển Thuỷ Nguyệt kiếm pháp xong thì đứng trên mặt hồ đăm chiêu suy nghĩ.

Sau khi thi triển xong chín chiêu kiếm, hắn cảm thấy dường như vẫn có thể tiến thêm bước nữa, điều động Thuỷ Nguyệt kiếm pháp thuộc về hắn này đến mức tối đa.

Nhưng linh cảm này lại rất mơ hồ, khó mà nắm bắt.

Lúc linh cảm này sắp biến mất, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng đàn.

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng loé lên, hắn lập tức hiểu ra.

Đi đôi với tiếng đàn động trời này là chiêu kiếm thứ mười thuộc về riêng hắn sau khi bước vào Hoá Cảnh.

Mặt hồ nổ tung, trong tiếng vang động trời, một vòi rồng xuất hiện, bầu trời đột nhiên trở nên âm u. Trong lúc gào thét, kiếm ý cuồn cuộn trút xuống, dị tượng không ngừng xuất hiện, đáng sợ đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.

Chiêu kiếm này chém vỡ trời, vỡ mây, chỉ có chiêu kiếm tồn tại vĩnh viễn tựa mặt trăng!

Lâm Nhất thu kiếm về, nhẹ giọng nói: “Đặt tên cho chiêu kiếm thứ mười này là… Thiên Phá Vân đi”.

Chiêu kiếm thứ mười chỉ thuộc về riêng hắn, Thiên Phá Vân chỉ thuộc về hắn.

“Tiểu tử này, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, hại ta nhìn nhầm rồi”.

Ông lão béo lạnh lùng nói, hơi có vẻ không vui.

Lâm Nhất cười khẽ, cũng không giải thích gì. Hắn đang ở trong vực Sám Hối, suy nghĩ tận ba tháng, kiếm pháp đã sắp đến mức cực hạn rồi.

Chỉ thiếu một bước nữa thôi, Phá Hoạ nhìn như chỉ cần ba ngày, nhưng không ai biết hắn đã bị giày vò trong vực Sám Hối như thế nào.

“Nếu không chắc chắn mười phần, sao ta dám nhảy xuống vực sâu này chứ”.

Lời nói của Lâm Nhất có vẻ vô cùng tự tin, nhưng trong sự tự tin này lại chứa đựng sự khổ sở chỉ mình hắn mới hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.