Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 1249



Chỉ là nụ cười trên mặt Lâm Nhất chưa kịp biến mất, hắn đã rơi nhanh xuống với tốc độ sao băng rơi.

Chỉ trong tích tắc, hắn đã rơi tõm xuống hồ.

Trong tiếng vang, nước hồ không ngừng cuộn trào, sóng lớn phập phồng.

Lâm Nhất nằm trên mặt hồ, cảm thấy xương cốt rã rời, chênh lệch quá lớn...

Với cảnh giới của hắn hiện tại không thể bay lên vách Sám Hối, dù hắn tu luyện Thất Huyền bộ lên đến hoá cảnh cũng chưa chắc đủ.

Nếu đi cầu xin ông lão béo, đối phương làm khó dễ một hồi sẽ đồng ý giúp đỡ thôi.

Nhưng cách này sẽ làm đối phương coi thường.

Lâm Nhất đứng dậy lấy một miếng ngọc giản ra, trên ngọc giản có ba chữ cổ sâu xa, Đại Phong Kình.

Đại Phong Kình!

Đây là phần thưởng hắn nhận được sau khi hoàn thành khảo hạch mười sao trong tế đàn thông thiên ở Thanh Dương Giới.

Mười ngôi sao chiếu rọi cả thế giới, hôm nay ban thưởng cho ngươi Đại Phong Kình, sẽ có một ngày nổi lên theo gió, lên đến tận chín tầng mây.

Chỉ cần nhớ đến những lời Khí Linh đã nói lại văng vẳng bên tai.

Trước đây hắn tưởng Đại Phong Kình chỉ là công pháp cấp Huyền, đợi đến cảnh giới Huyền Võ là có thể tự tu luyện.

Nhưng sau này hắn mới phát hiện, Đại Phong Kình này hoàn toàn khác với võ học hiện nay.

Nó phức tạp, khó hiểu, không thể tu luyện.

Nếu muốn tu luyện võ kỹ thì ít nhất phải hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. Chỉ mới hiểu biết nửa vời đã đi tu luyện, hiển nhiên sẽ không thể thành công, thậm chí còn gặp nguy hiểm.

Theo hắn đoán, tuy nói Đại Phong Kình là võ kỹ cấp Huyền, trên thực tế phải đạt cảnh giới Tử Phủ mới có thể tu luyện.

Hiển nhiên võ học của thời thượng cổ hoàng kim không giống với võ đạo ngày nay.

“Thời gian một đêm, tạm thời cứ thử xem”.

Lâm Nhất dán ngọc giản lên ấn đường, từng đoạn văn tự phức tạp cách quãng tràn vào trong đầu.

“Biển bắc có loài cá, tên nó là Côn. Cá Côn rất lớn, dài không biết đến mấy ngàn dặm; hoá thành loài chim, lúc ra sức bay, cánh của nó như đám mây bên trời... Chí nhân quên mình, thần nhân vô công, thánh nhân vô danh... Chính đạo đất trời, cách nào tiêu dao, chỉ khi có âm dương sáng tối, chỉ khi có gió, khi có khí, sáu khí tụ họp, mới có thể tiêu dao...”

“Trên thế gian có sáu loại khí tồn tại, gió, mưa, âm, dương, sáng, tối. Gió là một trong sáu loại khí cũng như khởi nguồn của chúng, Nếu không có gió sẽ không có mưa, âm dương sẽ không xuất hiện, không có sự hỗn loạn. Nghe gió thổi, ngắm mây bay, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hãy để gió thổi...”

Sau khi đọc qua một lần, Lâm Nhất đặt ngọc giản xuống, mở mắt ra nhìn.

Trời đã tối.

Thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa.

Lâm Nhất cầm ngọc giản, chậm rãi bước đi trên mặt hồ.

Có lẽ vì đã tu luyện Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đến hoá cảnh, Lâm Nhất bất ngờ phát hiện tâm pháp Đại Phong Kình không còn khó hiểu như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.