*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sự âm u trên mặt Tần Vũ thoáng biến mất, hắn ta nở một nụ cười dịu dàng: “Tốt lắm, mười ngày sau là lễ thành hôn, ta sẽ cho cô một hôn lễ long trọng như trong mơ. Sau khi thành hôn, Dạ gia của cô sẽ được khôi phục thân phận, không còn là nô nữa. Còn tiểu sư đệ của cô, ta cũng cam đoan với cô, không ai có thể động đến một cọng tóc của hắn”.
Sắc mặt Hân Nghiên trắng bệch, cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào đối phương, một hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Tần Vũ, trên thế giới này ta chưa từng gặp kẻ nào bỉ ổi hơn ngươi, ta thật muốn một kiếm đâm chết ngươi!”
Lời của cô so với ngày thường càng lạnh lùng hơn, sát ý trong đáy mắt đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn và huyết mạch, khắc cốt ghi tâm!
Sắc mặt Tần Vũ không đổi, hờ hững nói: “Tất cả những thứ này đều trách phụ thân cô gieo gió gặt bão, thân là đại thống lĩnh Thần Sách Doanh của Đế Quốc lại phản quốc, bán nước cho giặc, nếu như không có kiếm các bảo vệ, cô và anh của cô đã chết từ lâu rồi”.
“Bán nước cho giặc?”
Hân Nghiên bật cười một tiếng, trong đáy mắt thoáng qua vẻ châm chọc, chỉ cảm thấy cực kỳ mỉa mai, chẳng còn muốn tranh cãi nữa.
Ân oán trong chuyện này, năm đó cô không hiểu, nhưng những năm gần đây đã nghĩ thông từ lâu.
Cái chết của phụ thân là vì ông ấy xuất thân từ kiếm các, bị hoàng đế Đại Tần nghi kỵ. Tội danh chẳng qua chỉ là cho có mà thôi…
“Chuẩn bị tử tế đi, mười ngày sau, hôn lễ này sẽ phải khiến cho tất cả mọi người trong Đế Quốc Đại Tần đều được biết đến”.
Khó khăn hơn một chút so với dự đoán, nhưng mà mục đích cuối cùng cũng đã đạt được.
Trên mặt Tần Vũ treo lên ý cười, xoay người rời đi.
Vào giây phút khi hắn ta xoay người, vừa hay nhìn thấy Lý Vô Ưu và Mặc Thành bị Bạch Lê Hiên chặn lại.
Phía sau lưng hai người còn có rất nhiều thành viên của Lạc Già Sơn, ánh mắt rơi trên người bọn họ đều vô cùng bất thiện.
“Lũ khốn kiếp, ngươi rốt cuộc đã nói gì với sư tỷ!”
Thấy hắn ta xuất hiện, Lý Vô Ưu không kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng mà nhào người về phía hắn ta.
“Ngoan ngoãn chút đi!”
Nhưng còn chưa kịp đến gần, sắc mặt Bạch Lê Hiên lạnh nhạt, vung tay lên tung ra một đòn.
Vỏ kiếm trong tay đánh mạnh lên ngực Lý Vô Ưu bằng tốc độ sét đánh, khiến hắn bị chấn động đến nôn ra một ngụm máu.
“Trước đó ta đã nói rồi, bảo ngươi đừng có tuỳ ý xông vào, chỉ bằng loại vô dụng như ngươi, đến một trăm người cũng chẳng xứng để ta nhìn”.
Trong đáy mắt Bạch Lê Hiên đầy vẻ khinh thường, thần sắc lạnh lùng nói.
“Đáng ghét!”
Mắt thấy Lý Vô Ưu đã sắp tế ra võ hồn để liều mạng với Bạch Lê Hiên liền bị Mặc Thành chặn