Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 1266: Đây là hoá cảnh trong truyền thuyết!”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn không có tu vi tuyệt hảo, chỉ mới Huyền Võ tầng tám đỉnh phong, nhưng sau khi luồng kiếm ý này bùng nổ trên người hắn lại làm cho khí thế của hắn không thua gì Hàn Cương, không sợ sinh tử, sắc bén tràn ngập bốn phía.

Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!

“Kiếm ý?”

Hàn Cương nhíu mày, sau đó lập tức cười mỉa mai.

“Không có tu vi chống đỡ, dù kiếm ý của ngươi có mạnh đến đâu cũng chỉ là lâu đài trên không, chỉ được vẻ bề ngoài!”

Mười sợi huyền mạch trong cơ thể đều kích hoạt, chân nguyên dồi dào sôi trào mãnh liệt, thôi phát Phật uy đến một mức độ đáng kinh ngạc, khí tức mạnh mẽ phán tán ra ngoài, hình thành cơn gió lốc cuồng bạo, làm gió tuyết bay loạn đầy trời.

“Chỉ có vẻ bề ngoài?”

Bảy mươi mốt cánh hoa Tử Diên ở đan điền của Lâm Nhất đều nở rộ, mười tám đường Quang văn xung quanh hoa Tử Diên đồng loạt dập dờn.

Dưới sự hỗ trợ của lực lượng Tuế Nguyệt, tám sợi huyền mạch của hắn lấp lánh, toả ra vầng sáng rực rỡ.

Ầm!

Chân nguyên xao động, khí thế Huyền Võ tầng tám liên tục điên cuồng phóng ra. Tiếng kiếm reo lanh lảnh vang lên, kiếm ra nửa tấc, hàn quang chợt loé, rực rỡ loá mắt làm cho hai mắt Hàn Cương đau xót, tròng mắt khẽ run.

Hắn ta nhìn thấy một loại ý cảnh chưa từng thấy bao giờ từ Lâm Nhất, kiếm quang nửa tấc, lạnh lùng kiêu ngạo. Rõ ràng Hàn Cương có tu vi cao hơn đối phương hai tầng, thế nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy hoảng sợ, tựa như đang đối mặt với một vầng trăng sáng, trông hắn ta vô cùng nhỏ bé.

Keng!

Thân kiếm lướt qua trước mặt Lâm Nhất như nước chảy, kiếm Táng Hoa đã ra khỏi vỏ, kiếm ý vô tận không ngừng phát ra tiếng ong ong.

Tim Hàn Cương chợt run lên, Phật uy xuất hiện một vết nứt dưới sự thâm nhập của luồng kiếm ý sắc bén vô song này.

“Chuyện này... sao có thể...”

Hàn Cương lập tức hoảng loạn, sự tự tin bắt đầu mất ổn định: “Chết tiệt, làm bộ làm tịch!”

Trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, Hàn Cương hét lên, cả khuôn mặt vặn vẹo, thôi phát quyền mang đến cực hạn.

Quyền mang giữa năm ngón tay hắn ta toả ra một tia hắc khí hung tàn, tựa như đang thả một con yêu thú hung mãnh dữ tợn ra ngoài, thoạt nhìn rất đáng sợ.

“Không xong, Lâm Nhất thật sự sắp chết rồi”.

Người ngoài không nhìn thấy sự hoảng loạn trong lòng Hàn Cương, chỉ thấy sự đáng sợ toát ra từ một quyền này, trong lòng họ đều thở dài cho Lâm Nhất.

Không còn gì hồi hộp nữa...

Bùm!

Nhưng khi quyền mang và kiếm quang va chạm mạnh vào nhau, một cảnh tượng không ai ngờ tới xuất hiện, trên không trung vang lên tiếng nổ rung trời. Hai người ở trên không trung, sức mạnh ngang nhau, cân sức ngang tài, hình ảnh Lâm Nhất bị chết bởi một cú đấm hoàn toàn không xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.