Trên đỉnh núi đá bỗng nổ ra tiếng tranh đấu kịch liệt, Huyết Long Mã chiếm cứ lợi thế địa hình, lấy sức lực một mình đối đầu với năm con yêu thú.
Nhưng cho dù như vậy, không qua bao lâu nó đã dần rơi vào thế yếu.
Máu tươi be bét khắp người, vết thương chồng chất, không thể diễn tả nổi vẻ thảm hại. Dù gì cũng là năm con yêu thú cảnh giới Tử Phủ, hơn nữa nếu bọn chúng đã dám có ý đồ với Ma Lang Vương thì chắc chắn thực lực không tầm thường.
Trong lòng Lâm Nhất thầm than thở một tiếng.
Đại khái đoán được Huyết Long Mã này vì sao lại muốn bảo vệ con Ma Lang Vương này, hẳn là đã bị ý chí không chịu khuất phục của nó cảm hoá rồi.
Không nghi ngờ, nếu như đây là một võ giả nhân loại độ kiếp, có thể hết lần này đến lần khác ngã gục rồi lại kiên cường đứng dậy như vậy thì Lâm Nhất cũng sẽ cảm động.
Nếu như hắn gặp được tình huống nguy hiểm thế này, Lâm Nhất tự hỏi hắn cũng sẽ giống như Huyết Long Mã, không hề do dự mà xông lên.
Huyết Long Mã thường ngày vẫn đi chung với hắn, ít nhiều cũng hiểu được chút tính người, bị cảm động bởi con Tử Diệm Ma Lang Vương này.
“Thằng nhãi ngốc nghếch…”.
Đáy mắt Lâm Nhất loé lên hàn mang, nhưng có ngốc thế nào thì Huyết Long Mã này cũng là đồng bạn của Lâm Nhất hắn.
Còn không đến lượt đám yêu thú này bắt tay để bắt nạt nó!
Hồng hộc!
Trong đống đổ nát ngập ánh lửa điện, một bóng áo sam xanh bật người lao lên không trung. Hai cánh tay hắn mở rộng ra tựa như Kim Ô thượng cổ, chân điểm nhẹ một cái, cơ thể thoáng dao động liền đáp xuống đỉnh núi đã chỉ trong chớp mắt.
Grào!
Vừa mới đáp xuống liền thấy một con Ma Thiết Man Ngưu đang xông về phía Huyết Long Mã.
“Cút đi!”
Trong tiếng rồng ngâm hổ gầm, thanh uy của Lâm Nhất bùng lên, nhấc tay tung một quyền ra.
Rầm!
Giữa tiếng nổ vang trời, Ma Thiết Man Ngưu bị đấm mạnh bay ra ngoài, bàn tay phải xuất quyền của Lâm Nhất hơi tê dại, chân lui lại mấy bước.
Mặt thoáng biến sắc, sức mạnh phòng ngự mạnh quá, e là không dễ đối phó.
Rất rõ ràng, năm con yêu thú đến đánh Tử Diệm Ma Lang Vương này còn mạnh hơn nhiều so với những con yêu thú cảnh giới Tử Phủ mà bọn họ thường gặp.
Trong cùng cảnh giới, hẳn đều sẽ có những anh tài tồn tại.
Nhìn Lâm Nhất kịp thời đến đây đuổi một con yêu thú đi hộ mình, Huyết Long Mã quay đầu lại, dẹt miệng nhe răng cười với Lâm Nhất một cái, xem ra nó vô cùng vui vẻ.
“Thằng nhãi ngốc nghếch nhà ngươi, lại còn dám cười à”.
Lâm Nhất cười khổ một tiếng, bất lực với nó.
Uỳnh ầm ầm!
Trên đỉnh núi đá lại lần nữa trở thành trung tâm của một hồi sóng gió, từng luồng khí tức khủng bố phát tán ra ngoài. Trong dư âm xao động, thậm chí cả thiên khung đều xuất hiện dị tượng, có tia sét thỉnh thoảng xé ngang bầu trời.
Chẳng qua thanh uy cỡ này so với lôi kiếp lúc trước mà nói chẳng thấm vào đâu.