Nếu có thể luyện hoá đoá hoa này, việc đạt tới cảnh giới Âm Huyền viên mãn đỉnh phong trong thời gian ngắn cũng không phải không có khả năng.
Đoá hoa vương này mấy chục năm khó gặp, bản thân nó đã là một kỳ ngộ.
Một lúc lâu sau, sau khi bình tĩnh lại, Lâm Nhất mới bước về phía trước.
Trong tích tắc, khi chỉ còn cách đoá hoa Huyền Âm này ba bước, Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay ra định hái.
Grừ!
Vào lúc này, một tiếng gầm đột nhiên phát ra từ bên dưới hồ, trong tiếng gầm gừ ẩn chứa làn sóng linh lực cuồng bạo. Làn sóng đó trào ra, mặt hồ lập tức quay cuồng mãnh liệt, sau đó bị làn sóng này xé rách ra.
Nét mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc, có lẽ chỉ có yêu thú cảnh giới Dương Huyền mới có được thanh thế như vậy.
Những người khác trên hồ Huyền Âm ngẩn ra, ngay sau đó lập tức mừng rỡ.
Là yêu thú cảnh giới Dương Huyền!
Nếu như Lâm Nhất chết trong tay con yêu thú cảnh giới Dương Huyền này, cuộc chiến hoa Huyền Âm sẽ có biến số.
Nói không chừng những người khác cũng sẽ có cơ hội. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng2.
Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng3.
Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật4.
Trêu Chọc Hôn Nhân=====================================
Ầm!
Khi Lâm Nhất đang nghi hoặc, một con mãng xà đỏ rực khổng lồ dài đến trăm trượng ngoi lên khỏi mặt nước. Trên thân con mãng xà này phủ đầy hoa văn, những chiếc răng nanh bén nhọn mọc dưới cái miệng dữ tợn của nó. Nước bọt màu tím không ngừng nhỏ xuống ăn mòn mặt hồ, làm bốc lên những làn khói độc màu đen.
Mãng xà Huyết Yên! Nó vừa sinh ra đã có thực lực cảnh giới Huyền Võ, nếu trưởng thành thực lực sẽ tăng lên đến cảnh giới Dương Huyền đại thành, một số dị loại còn có thể đạt tới cảnh giới Âm Dương đáng sợ.
Nhưng con mãng xà Huyết Yên trước mặt này vẫn còn nhỏ, chỉ mới dài hơn một trăm trượng.
Nhưng dù còn nhỏ, thực lực của nó rõ ràng chỉ mới bước vào cảnh giới Dương Huyền, uy áp yêu sát trên người nó đã tương đối đáng sợ.
“Mãng xà Huyết Yên? Tại sao con quái vật này lại xuất hiện...”
Trên đỉnh Linh Mộc phong, Du Mộc trưởng lão ở bên cạnh tiền bối Đường Du khẽ biến sắc.
Nhưng khi ông ta định ra tay lại bị ông lão áo trắng ngăn lại, ông lão cười nhẹ bảo: “Ta đã nói trước đó rồi mà, hai người các ngươi đều không được ra tay”.
Du trưởng lão nôn nóng: “Viện trưởng, Lâm Nhất đã không còn đối thủ, đối đầu với con mãng xà Huyết Yên này là do tai bay vạ gió. Dù hắn may mắn thoát chết thì đoá hoa Huyền Âm chín cánh này cũng sẽ thuộc về tay người khác”.
Tiền bối Đường Du do dự lên tiếng: “Đợi thêm một lát nữa xem”.
Khè khè!
Mãng xà Huyết Yên ngoi lên khỏi mặt hồ Huyền Âm, đôi mắt hung dữ nhìn lướt qua xung quanh, không một bóng người. Nó quay đầu đi, tham lam nhìn về phía đoá hoa Huyền Âm chín cánh kia, nhưng khi nó định hành động thì đột nhiên cảm nhận được một khí tức nguy hiểm.
“Không thấy ta à?”
Lâm Nhất cười khẩy, nhanh chóng lao đi, Tử Diên kiếm kình màu bạc bắn ra như nước lũ, kiếm uy mênh mông phóng ra thanh thế đáng sợ.
Ầm!
Con mãng xà Huyết Yên kia thấy Lâm Nhất xông tới bèn lắc mạnh đuôi đập xuống mặt hồ, một bức tường sóng cao đến mấy trăm trượng cuốn về phía Lâm Nhất.
Rắc!