*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là kiếm trận bình thường nhất cũng sẽ kiến thực lực của mấy người tăng vọt trong nháy mắt, kiếm trận mạnh mẽ luôn là sát chiêu của rất nhiều tông môn kiếm đạo.
Người có thể điều động kiếm trận một mình là một tồn tại khá hiếm thấy ở cổ vực Nam Hoa.
Rất nhiều ông lão kiến thức rộng đều coi như mở rộng tầm mắt: “Đây là lần đầu nhìn thấy người có thể sử dụng kiếm trận một mình”.
Ông lão của một tông môn khác tiếp lợi: “Lâm Nhất mượn uy lực của kiếm trận này ổn định lại tình thế trong nháy mắt, hoá giải hiểm cảnh, e rằng trận chiến này vẫn còn tiếp tục”.
…
“Tên này có nhiều lá bài tẩy thật, cục diện chắc chắn sẽ thua mà hắn vẫn xoay chuyển được”, Tạ Vân Kiều cau mày, nói với vẻ tiếc nuối.
“Yên tâm, chỉ miễn cưỡng ổn định được cục diện thôi, huyết võng kia vẫn chưa thật sự bị đánh tan. Huống hồ dù đánh tan được thì sao, hắn vẫn đứng trong Ma Ngục Huyết Sát này, thua trận chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”
“Nói thế nào đi nữa cũng không thể để hắn lấy được Thiên Tinh Châu Tinh Quân thượng cổ để lại…”
Những người nằm trên mười vị trí đầu của bảng ngoài như Tần An, Bùi Nhạc và Diêm Không cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên, dù ngoài miệng có nói thế nào, thì nét mặt bọn họ vẫn có vẻ hơi căng thẳng.
Cho dù thế nào thì Lâm Nhất cũng đã ổn định được cục diện. Cơ Vô Dạ đã mất đi ưu thế về cấp bậc trước đó.
Lâm Nhất đột nhiên sử dụng kiếm trận Tử Diên khiến ai cũng kinh ngạc, tạo thành một gợn sóng rất lớn ở bờ biển Trăng Khô.
Sắc mặt mấy người của thư viện Thiên Phủ vốn rất khó coi, bây giờ ai cũng không giấu được sự mừng rỡ trong mắt.
Trong mắt Mặc Linh có ánh sáng kỳ lạ loé lên, nàng ta nhìn chằm chằm bóng người của Lâm Nhất trên tinh không rộng lớn kia. Thiếu niên này thật sự mang đến quá nhiều ngạc nhiên cho nàng ta, hoàn toàn khác với lúc hắn vừa vào thư viện.
Tiềm long xuống vực, lại là chân long, sau trận chiến này, có lẽ hắn sẽ khiến mình nổi tiếng.
Nét mặt của Chương Viễn ở bên cạnh hơi gượng gạo, khi nãy hắn ta còn thở phào, bây giờ tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Trong cổ mộ.
Cơ Vô Dạ nhìn về phía bóng kiếm đang di chuyển theo một quỹ đạo nào đó trên người đối phương, nét mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: “Ngươi… có nhiều thủ đoạn thật”.
Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa trong tay, hắn có thể cảm nhận chân nguyên cuộn trào trong người, hắn và kiếm trận Tử Diên này đã hoà thành một thể từ lâu. Chỉ cần vẫy tay là có thể bộc phát ra lực lượng động trời, uy năng đáng sợ kia mạnh mẽ đến mức bản thân hắn cũng thấy khiếp sợ.
Kiếm quyết thăng cấp, kiếm trận Tử Diên này đã trở nên kinh khủng hơn lúc còn là tầng chín nhiều.
“Cho nên ta mới bảo ngươi nghiêm túc hơn, vì chỉ cần không cẩn thận, ngươi sẽ thua rất thê thảm”.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có tinh mang di chuyển, hắn lạnh nhạt nói.
“Ngông cuồng, ngươi còn chưa phá rách huyết võng này của ta đâu!”