Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 2553: Nó là thực sự không biết xấu hổ!



Tiếng quát vang dội này của hắn bao hàm kiếm ý lạnh lẽo, khiến giọng nói tựa như tiếng sấm rền vang, đinh tai nhức óc. Trên cả khoảng đất trống rộng rãi, không chỉ có cao thủ của các đại thế lực, mà đến cả đám người đông nghìn nghịt ngồi xung quanh cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Tên nhóc khốn kiếp!

Lão giả của tứ đại gia tộc và Tiêu Vân Tông bỗng tức tối chửi thề, thằng nhóc này lại mắng bọn bọ không biết xấu hổ là gì.

Những võ giả từ bên ngoài đến đây sau khi nghe thấy tiếng quát của Lâm Nhất liền lần lượt lắc đầu, trong lời nói và trên gương mặt đều mang vẻ khinh thường.

Cho dù có là nhân tài bản địa của thành Thiên Lăng lúc này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Thất tú Thiên Lăng chết bằng sạch trong tay Lâm Nhất đã đủ mất mặt lắm, nếu như các đại thế lực còn cùng nhau xông lên vây giết Lâm Nhất, vậy thì nó sẽ không còn là vấn đề mất hết sĩ diện nữa rồi.

Nó là thực sự không biết xấu hổ!

Thế giới Võ đạo dù gì cũng tôn kẻ mạnh làm chủ, như vậy, Lâm Nhất giết người quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính. Thậm chí hắn còn lấy một địch bảy, vốn dĩ đã không công bằng, loại thực lực cỡ này có không muốn tôn trọng cũng khó.

Một số việc xấu hổ có thể làm trong âm thầm, nhưng mà lại làm trước bàn dân thiên hạ thì nó chính là phá hoại quy tắc.

Nhưng nếu như để cho Lâm Nhất đi thì e là sẽ chẳng có ai cam tâm.

“Được! Như lời ngươi nói, sáu người khác ngươi giết thì cũng đã giết rồi, nhưng còn Sở Mộ Viêm đã nhảy xuống khỏi lôi đài thì ngươi lấy tư cách gì để giết chết hắn? Ngươi giết Sở Mộ Viêm còn muốn bỏ chạy nữa à?”

Nhưng đúng vào lúc này, trong đám người vây quanh Lâm Nhất bỗng vang lên tiếng cười lạnh lùng. Một gương mặt sa sầm như phủ đầy sương mù lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, ánh mắt ông ta giống như một con rắn độc khiến người ta phải kiêng dè.

Là Trần Vọng Dã, lại là lão quỷ này!

“Không sai, ngươi giữa thanh thiên bạch nhật giết chết nhân tài của thành Thiên Lăng ta, há có thể để ngươi chạy thoát!”

“Giết người đền mạng, cái mạng rẻ mạt của ngươi hôm nay buộc phải để lại đây”.

“Tiểu kiếm nô, còn không quỳ xuống xin tha!”

Lời của Trần Vọng Dã vừa dứt, tất cả mọi người như giật mình bừng tỉnh, bắt đầu mở miệng chửi bới. Đối với bọn họ mà nói, Lâm Nhất buộc phải chết, cho dù không có lý do thì cũng phải bằm thây vạn đoạn, bêu đầu hắn ở trước cổng thành.

Có lý do thì đương nhiên càng tốt, không phải sao?

Khoé miệng Lâm Nhất khẽ cười lạnh, châm chọc nói: “Nếu người muốn giết ta, ta ắt giết lại. Huống hồ, không nghe thấy là do chính miệng hắn ta cầu xin ta dùng một chưởng đập chết hắn ta sao? Ta chỉ là thoả ước nguyện cho hắn ta thôi, huống hồ… Lâm mỗ nói muốn trốn lúc nào?”

Hắn cầm kiếm giết qua, từ lâu hắn đã nghĩ đến kết cục của mình rồi, với mức độ không biết xấu hổ của đám người này, có thể tha cho mình rời đi thì đúng là câu chuyện kỳ lạ.

Chỉ là mức tiêu hao của sức mạnh Cùng Kỳ quá lớn, cần phải kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Bỏ trốn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.