Cuộc đời này, Lâm Nhất chưa từng thấy mặt trời và mặt trăng lớn như vậy, quá mức khổng lồ, trường tồn từ cổ chí kim, vĩnh hằng và bất hủ. Nhưng đứng trước chuôi kiếm kia, chúng lại nhỏ bé một cách lạ kỳ.
Một kiếm khiến trời trăng bừng sáng, ngôi sao héo tàn, đây chính là kiếm ý Thông Linh – kiếm ý tam phẩm – siêu phàm đó sao?
Đau quá!
Lâm Nhất không kịp ngẫm nghĩ thì bất chợt, hắn cảm thấy hai mắt vô cùng đau đớn, trong hốc mắt có hai giọt máu rỉ ra, trước mắt là một màu đen kịt.
Sau một hồi bối rối, Lâm Nhất dần tỉnh táo lại, hẳn là tiền bối đang cảnh cáo hắn, không thể xem tiếp nữa.
Trước đó, hắn từng đến đây, nhưng không cách nào nhìn thấy được đủ loại kiếm ý như thế này, đó là bởi tu vi còn chưa đủ. Hiện tại, kiếm ý của hắn đã thăng cấp lên Bán Bộ Thông Linh, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình ảnh ba cấp độ không đồng nhất, còn trên nữa thì không được.
Màn đêm buông xuống.
Lâm Nhất khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt hai bên gối, từ từ nhắm mắt lại.
Những đốm huỳnh hỏa vốn bằng mắt thường không thấy được, nhưng giờ bỗng dưng vụt sáng, bay múa trong bóng đêm. Trong núi Viêm Long, rất nhiều yêu thú có thực lực mạnh mẽ đều nhìn thấy cảnh tượng quái dị này.
Chúng cố ý muốn đến xem xét một phen, nhưng nghĩ đến thanh kiếm trên sườn núi Lạc Long, cả bọn lập tức mất hết dũng khí, cả người run lẩy bẩy.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Lâm Nhất mở mắt, đôi mắt vốn bị thương giờ đã trong trẻo và sáng ngời, sớm khôi phục lại như lúc ban đầu.
Trước mặt hắn có rất nhiều đốm huỳnh hỏa vẫn còn chưa tiêu tán. Một ý niệm vụt qua trong đầu Lâm Nhất, kiếm ý của ta đã đọng lại suốt cả đêm không hề biến mất ư?
Thành tựu như thế này tuy không thể đánh đồng với kiếm ý bất hủ ngàn năm trên sườn núi Lạc Long, nhưng đối với Lâm Nhất, đó là một niềm vui lớn lao.
Duỗi tay chạm nhẹ một cái, đốm huỳnh quang hệt như một đóa bồ công an, lập tức tản ra và rực sáng, tuy nhiên chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc rồi tan biến.
“Đa tạ tiền bối”.
Hai tay Lâm Nhất hợp thành chữ thập, khom người hướng về phía sườn núi Lạc Long, cung kính thi lễ.
Có thể vị tiền bối để lại luồng kiếm ý này đã rời đi, cũng có thể vị ấy đã qua đời, nhưng Lâm Nhất tin rằng ý chí của đối phương vẫn còn đó, giống như khi đám người Mộ Dung Tịnh đánh bại Tử Điện Ma Long Điểu, ông ấy cũng đã ra tay trợ giúp.
Đến khi Lâm Nhất ngẩng đầu lên một lần nữa, ngạo khí trong mắt mặc sức phóng thích, con ngươi sáng ngời lóe lên duệ khí đủ sức chấn nhiếp thiên địa.
Ai nói ở Huyền Hoàng giới, dưới Thiên Phách không thể lĩnh ngộ được kiếm ý Thông Linh?
Ai nói con đường này không thể được?
Lâm Nhất ta là gì?
Không thể không nói, kiếm ý bất hủ ngàn năm trên sườn núi Lạc Long quả thật là một kỳ ngộ to lớn.
Nhưng là kỳ ngộ dành cho người đạt đến yêu cầu, vì lẽ đó, hằng hà sa số người từng nhìn thấy, nhưng chỉ có một mình Lâm Nhất có thu hoạch, đó cũng không phải chuyện trùng hợp.
Không nói đâu xa, ngay tại hai tháng trước, Lâm Nhất cũng từng quan sát nó.
Đáng tiếc là khi đó hắn không nhìn thấy gì cả, ngoài sự rung động thì chẳng có thu hoạch gì. Còn về kiếm quán Thiết Huyết, bọn họ vốn mượn nhờ hoàn cảnh tràn ngập kiếm ý nơi đây để trồng một gốc cỏ Kiếm Hoàng, nhưng lại bất đắc dĩ đụng phải Lâm Nhất, khiến gốc cỏ kia bị Tử Điện Ma Long Điểu hủy diệt, âu cũng là chuyện xui rủi không ai muốn.