Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3006: "Tại sao có thể như vậy?"



Lâm Nhất nhìn đối phương rời đi, thật ra không cần phân chia quá rõ rằng hai đạo chính ma. Võ học càng như thế, chỉ mong đối phương không nên có quá nhiều vướng mắc trong lòng.

Sau khi hai người nói lời tạm biệt, mỗi người đều đi đường khác nhau.

Lại tiếp tục đi một lúc nữa, Lâm Nhất vẫn không thu hoạch được gì, nhưng hắn đã điều chỉnh khá tốt tâm trạng, cứ tạm thời xem như là du sơn ngoạn thủy vậy.

Gió nhẹ lướt qua, Lâm Nhất đưa tay lên tùy ý kẹp một chiếc lá rụng, nghịch trên tay lúc lâu rồi định vứt bỏ.

"Ơ!"

Trong mắt Lâm Nhất chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên, bên trong lá rụng lại ẩn giấu kiếm ý rất khó mà nghe được.

Lá rụng bay theo gió, cơ mà gió từ đâu thổi đến?

Bỗng nhiên, khóe môi Lâm Nhất khẽ mỉm cười, tùy tiện bắn lá rụng đi.

Keng!

Chiếc lá im hơi lặng tiếng cắt một hòn đá làm đôi, thân hình Lâm Nhất lóe lên, người đã vụt theo hướng gió.

Lâm Nhất đi một mạch đến nơi nguồn gió thổi đến, vô tình đã đến một vùng sơn cốc.

Nơi này khá hoang vu đổ nát, khắp nơi trên mặt đất đều là bụi bặm và đá vụn, gió cát thổi lồng lộng khắp cả vùng đất hoang mênh mông bát ngát này.

"Dường như nơi này cũng không có gì đặc biệt".

Lâm Nhất vừa bước từng bước vào sơn cốc vừa thầm nghĩ.

Oành!

Khoảnh khắc hắn vừa đặt chân vào, bỗng có một luồng kiếm khí xao động thổi tới trong gió cát, kiếm ý bén nhọn vô cùng. Giống như tiên nhân đang múa kiếm vậy, phóng khoáng bất phàm, nó không giống với một luồng kiếm khí thuần túy thông thường, giống hơn là có người ở một nơi rất xa đang thi triển kiếm pháp.

"Quả nhiên!"

Trước mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn đoán không lầm, cơ hội thật sự ẩn nắp trong quang cảnh rất đỗi bình thường.

Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!

Lâm Nhất thi triển thân pháp, để lại mấy cái tàn ảnh đất khu bằng phẳng, nhẹ nhàng tránh được kiếm quang.

Vù vù!

Hắn càng đi vào sâu, gió cát càng lúc càng lớn, tầm nhìn cũng dần không rõ, bụi cát cứ ập vào mặt, bên tai đều là tiếng gió gào thét.

Không lâu sau, dường như có bóng người thấp thoáng trong bão cát, từng luồng kiếm khí không kiêng dè đâm về phía hắn. Kiếm khí nương theo ý cảnh nào đó, làm cho người ta cực kỳ đáng sợ, Táng Hoa tuốt vỏ, Lâm Nhất lập tức nghênh đón.

Keng! Keng! Keng!

Giữa lúc va chạm kịch liệt, có rất nhiều đốm lửa túa ra trong bão cát, mãnh liệt không thôi. Lâm Nhất bị hung hăng đánh bay ra ngoài, suýt nữa Táng Hoa đã vuột khỏi tay, nơi hắn rơi xuống vừa đúng lại là bên ngoài sơn cốc.

Hắn đã bị đánh cho trở về nơi bắt đầu lần nữa.

"Tại sao có thể như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.