Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3266: Còn Lâm Nhất thì không sốt ruột lắm



Một trận chiến tàn khốc về Nhật Diệu Chi Linh chắc chắn sẽ diễn ra.

Kể cả các võ giả không quan tâm Nhật Diệu Chi Linh, chỉ muốn tìm bảo vật ở gần đó cũng sẽ đối mặt với một cuộc cạnh tranh rất khốc liệt.

Còn Lâm Nhất thì không sốt ruột lắm.

Sau khi dùng kiếm ý để kiềm chế hậu kình của Thiên Niên Hỏa, hắn ung dung đi về phía trước.

Hắn còn cách nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra khá xa, dù cố hết sức chạy tới cũng phải mất nửa ngày, với lại không đủ thực lực mà đi quá nhanh thì cũng không khác gì tự tìm đường chết.

Lúc này trong di tích Long Thành, các phe tập trung, bóng người lúc ẩn lúc hiện. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người lướt nhanh qua từ bên cạnh.

Nửa canh giờ sau, Lâm Nhất xuất hiện trên một ngọn đồi.

Ngẩng đầu nhìn qua, nơi Nhật Diệu Chi Linh sinh ra không còn quá xa, mơ hồ có thể cảm ứng được năng lượng thuộc tính hoả sôi trào mãnh liệt từ bên dưới dị tượng kinh khủng ấy.

Trên mảnh đất trống ở phía trước ngọn đồi đang diễn ra một trận chiến tàn khốc.

Hai nhân tài kiệt xuất đến từ giới vực cấp trung thuộc Nhật Diệu Chi Địa đang hợp sức bao vây tấn công một người, thực lực của ba người cũng không tệ, đều đạt tới tu vi Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, lúc này đang là thời điểm then chốt, đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Lâm Nhất đã nhìn thấy hình ảnh tương tự quá nhiều trong di tích thành Hoả Vũ, hầu như hắn đều mặc kệ.

Nhưng lúc này hắn muốn mặc kệ cũng hơi khó.

Thanh niên bị vây công là Trần Huyền của Hiên Vân giới, hai người còn lại cũng không xa lạ, là Bùi Vũ và Lãnh Nhạc của thành Lưu Quang.

Hắn nhớ lúc ở dãy núi Hỏa Vũ, Bùi Vũ và Trần Huyền từng đấu với nhau một chiêu, Trần Huyền mạnh hơn một chút. Nhưng khi đó hắn ta cũng đã nói rõ, chỉ đấu một chiêu thôi, nếu ra tay thật thì khó nói trước được thắng bại.

Chỉ một mình Bùi Vũ đã đủ nhức đầu, nay lại thêm Lãnh Nhạc cũng có cảnh giới Thiên Phách Nhất Trùng Thiên, đương nhiên Trần Huyền không phải đối thủ.

Lúc này Trần Huyền đã bị thương rất nặng, dưới sự vây công thành thạo của đối phương, ngay cả cơ hội tìm sơ hở để bỏ chạy hắn ta cũng không có.

Dù sao cũng được coi là đồng đội, Lâm Nhất không có lý do nào không ra tay.

“Trần Huyền, lúc trước ở dãy núi Hỏa Vũ ngươi ngông cuồng lắm cơ mà?”

Lúc trước Bùi Vũ thua nửa chiêu nên đã nén giận trong lòng, bây giờ có thể khiến đối phương không thể đánh trả, tất nhiên gã ta sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo.

“Thú vị lắm sao? Chỉ vì một miếng ngọc giản võ học Tạo Hoá bình thường mà lại hợp sức đánh lén ta”.

Trần Huyền lạnh giọng mắng, sắc mặt u ám.

Hai tên khốn này thật vô sỉ, hợp sức đánh hắn ta thì cũng thôi, bây giờ còn có mặt mũi cười nhạo hắn ta.

Nếu không phải bị đánh lén, dù hai người hợp sức với nhau, hắn ta vẫn có thể rời đi dễ dàng.

Chẳng qua bây giờ hơi rắc rối, chết tiệt!

Phụt!

Trong lúc nói chuyện, Trần Huyền bị đâm một nhát kiếm ngay ngực, máu phun ra, hắn ta văng ra xa.

“Xin lỗi nhé, ta cảm thấy thú vị lắm, ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.