Vách tường đầy những hoa văn cổ xưa cũng không chịu nổi trước sự va chạm kịch liệt này, nó xuất hiện những vết nứt tràn ra ánh lửa.
Nhiều cao thủ ở ngoài cung điện nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi, không dám tin.
“Thạch Huyên, hãy tiếp chiêu của Lâm Nhất ta!”
Nhìn thấy Tống Nhuệ bị đánh bay, Thạch Huyên lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng lùi về sau, nhưng hắn ta vừa lùi được một nửa đã nghe thấy tiếng quát lớn bên tai, ngoảnh đầu nhìn lại, thiếu niên đứng lặng giữa không trung kia toát ra khí lạnh khiến người ta có như rơi vào hầm băng, sát ý trong mắt phun trào như núi lửa.
Thanh Tiêu tại thụ, Tử Diên hoa khai.
Dưới gầm trời này, một kiếm trảm xuống!
Trảm Thiên tam kiếm, kiếm thứ hai, Thanh Liên!
Trên bầu trời kiếm khí như hồ, lá rụng thành sen, nước chảy hoa bung nở, một thoáng hoá vĩnh hằng.
Nỗi sợ hãi lấp đầy trong đôi mắt của Thạch Huyên, hắn ta bị ép xoay người, buộc lòng phải bộc phát toàn bộ tiềm lực trong tuyệt cảnh.
Răng rắc!
Nhưng tốc độ của chiêu kiếm này quá nhanh, dị tượng ma thi hai cánh mà Thạch Huyên dùng để ngăn cản chiêu kiếm này còn chưa thành hình hoàn toàn đã bị kiếm chặt đứt. Kiếm quang liên tục lấn tới chém rách cả quần áo lẫn đạo giáp hộ thể của hắn ta.
Phụt!
Máu phun ra như suối, Thạch Huyên lập tức bị đánh bay, lúc sắp chạm đất hắn ta quỳ phịch xuống đất.
Hắn ta còn chưa kịp đứng dậy, Lâm Nhất đã nhanh như chớp lao tới, không đợi hắn ta phản ứng đã đá một phát, tiếng gãy xương đầu gối vang lên, Thạch Huyên kêu gào thảm thiết, chân còn lại cũng quỳ xuống.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn đối phương: “Ngươi có còn nhớ ta đã từng nói gì không?”
“Ngươi muốn làm gì...”
Thạch Huyên sợ hãi, chợt nghĩ tới điều gì đó, hai mắt trợn to, lửa giận suýt phun trào ra ngoài.
Chát!
Đáp lại hắn ta là một cái tát vang dội, hắn ta đang quỳ gối thì bị Lâm Nhất tát bay ra xa.
Nhưng khi hắn ta bay lên, Lâm Nhất lại trở tay tát thêm một bạt tai, “chát”, trong tiếng tát tai giòn giã, mấy chiếc lá nát phun ra theo máu, Thạch Huyên quay cuồng giữa không trung vài vòng rồi ngã xuống bên cạnh Tống Nhuệ đang giãy giụa đứng lên.
Lâm Nhất ngước lên nhìn qua.
Tống Nhuệ lập tức run bần bật, hai chân mất khống chế run lên, “bịch”, hắn ta vừa mới đứng dậy đã sợ tới mức quỳ xuống.
Bịch.
Tiếng quỳ gối của Tống Nhuệ có thể nói là làm cho người ta được mở mang tầm mắt, không thể tin nổi.
Đường đường là người nắm giữ Thổ Diệu Chi Linh mà lại bị một ánh mắt của Lâm Nhất doạ sợ run bần bật, không kiểm soát được quỳ xuống đất.