Tống Nhuệ khiếp sợ, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, không thể tin vào hành động của mình.
Sau khi quỳ xuống, hắn ta mới giật mình bừng tỉnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Lúc này hắn ta muốn đứng dậy lần nữa, nhưng trước ánh mắt của Lâm Nhất dường như có một luồng kiếm uy vô hình đâm xuyên người hắn ta.
Hai chân như nặng vạn cân, không cách nào đứng dậy nổi.
Bịch!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Tống Nhuệ, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, trong mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.
Thật đáng sợ!
Tống Nhuệ chưa từng trải qua cảm giác này, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của cơ thể. Sau khi sự tự tin bị đánh tan thì không thể gây dựng lại nữa, hắn ta đã mất dũng khí đối mặt với Lâm Nhất.
Còn Thạch Huyên thì đã sợ vỡ mật, sau khi ngã xuống đất, hắn ta thất thểu đứng dậy, vừa định đi thì cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất, hắn ta lập tức đờ người ra.
“Để yêu đan và huyết mạch của Thần Hỏa Ô lại, các ngươi có thể cút!”
Lâm Nhất nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Dù sao hắn cũng không phải người thích giết chóc nên không đuổi tận giết tuyệt Thạch Huyên và Tống Nhuệ, bài học này đã đủ rồi.
Ba cái tát coi như đã trút hết giận trong lòng hắn.