La Chấn bí mật truyền âm, không hỏi thẳng trước mặt, nhắc nhở Lâm Nhất cảnh giác người này.
“Lúc trước tranh đoạt Hỏa Diệu Chi Linh, hắn ta đã một mình áp đảo mấy nhân tài kiệt xuất giới vực cấp cao. Với lại hắn ta cũng không phải người của giới vực cấp cao, hình như cũng đến từ giới vực cấp thấp nào đó giống như huynh. Lai lịch của hắn ta còn bí ẩn, trước đây ta từng đánh nhau với hắn ta một lần, cũng không chiếm được lợi thế gì”.
Advertisement
Không phải người của giới vực cấp cao?
Lâm Nhất nhìn Trần Tầm bên cạnh mình bằng ánh mắt kì quái, lúc trước người này còn cười nhạo hắn đến từ giới vực cấp thấp, định sẵn không thể tranh tài với đám người La Chấn.
Trần Tầm trông vẫn bình thản, không có dao động gì, bình tĩnh trò chuyện về tình hình trước mắt với mấy người họ.
Advertisement
“Mọi người đều rất bất mãn, mười mấy điểm tụ tập quanh đây thương lượng ba ngày sau cùng nhau phá cửa, không tin đám người này có thể ngăn tất cả mọi người!”, Tần Lâm nói với giọng hơi bực dọc.
Trước đó ba người muốn rời khỏi cao nguyên Hoàng Sa cũng bị chặn lại.
Nhóm La Chấn cũng là người có tên trên bảng Thông Thiên, kết quả họ lại không nể mặt mũi gì, có thể nói là rất uất ức.
Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, xem ra cũng giống với Trần Tầm đã nói, những người bị kẹt ở cao nguyên Hoàng Sa đều rất bất mãn.
Như vậy cũng tốt.
Hắn không biết rõ rốt cuộc người của mười phương chiến giới có thực lực mạnh đến đâu. Lâm Nhất có lá bài tẩy, nhưng hắn không muốn gây xung đột vào lúc này.
Nhìn ba người nhóm La Chấn giận mà không dám nói gì, hắn cũng biết được đại khái rằng yêu nghiệt ở mười phương chiến giới này quả thật rất đáng sợ.
Đương nhiên, nếu giống như trong lời đồn.
Đám người này phong toả cao nguyên Hoàng Sa đúng thật có liên quan đến hắn, Lâm Nhất cũng không sợ chút nào.
Ba ngày sau, tất cả mọi người ở các điểm tụ tập đều tràn ra ngoài, đám đông có khoảng chừng mấy vạn người. Nhóm Lâm Nhất cũng trà trộn trong đó, đội ngũ đông nghịt tập hợp từ nhiều giới vực khác nhau, những người có thể đi đến được đây đều sẽ có thực lực không quá yếu.
Mấy vạn người tập trung, có thể nói là một thế lực khá khổng lồ.
Rất khó tưởng tượng sẽ có người dám chặn đường nhiều nhân tài kiệt xuất như vậy.
“Cũng không biết đám người trên cấm kỵ này đang tìm ai... Làm người ta hoang mang quá đi”.
“Đã từng có người xông vào và chết rất thảm, thái độ của họ rất cương quyết, rất nhiều người trên bảng Thông Thiên cũng bị mắc kẹt”.
“Nghe nói có liên quan đến Táng Hoa Kiếm Ma thì phải?”
“Nói nhỏ thôi, nếu Táng Hoa Kiếm Ma này đang lẫn trong đám đông thật thì ngươi cũng sẽ mất mạng. Đây là cao thủ từng một kiếm chém chết ba nhân tài kiệt xuất bảng Thông Thiên đấy!”
Đội ngũ rất đông đảo, khí thế cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi nói chuyện với nhau họ vẫn lo lắng, sợ hãi những kẻ trên cấm kỵ kia.
Lâm Nhất cạn lời, nghe nhiều tin đồn quá, chính hắn cũng nghi ngờ không biết có liên quan đến mình thật hay không.
Vào lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người trong đám đông, con ngươi đột nhiên co rụt lại. Hắn nhìn sang La Chấn, đối phương cũng phát hiện người nọ, mặt chợt biến sắc, ra hiệu cho Lâm Nhất đừng lên tiếng.
Lâm Nhất nhìn thấy “người quen” này, lúc này trạng thái của người nọ vô cùng kì quặc.