Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3672: Ngươi không được đi!



Ngay khi nàng ta nghi hoặc, ngựa Huyết Long phát ra tiếng kêu giận dữ, bùng nổ huyết quang dày đặc. Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, nó biến thành hình thái chiến mã thượng cổ, tốc độ của nó quá nhanh, chớp mắt đã chạy quanh Bùi Tuyết mấy vòng.

“Đây…”

Bùi Tuyết vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ ngựa Huyết Long lại có hình thái thứ hai.

“Đây mới là hình thái gốc của nó. Tốc độ của cô quá chậm, nếu cô đã không thích ta đưa cô đi thì để ngựa Huyết Long chở cô, cũng không khác nhau mấy”, Lâm Nhất cười với đối phương, nhẹ giọng giải thích.

“Ta đâu có…”

Bùi Tuyết cúi đầu làu bàu, chẳng phải do đồ chân lợn nhà ngươi à, còn chê mặt ta đỏ như chân lợn nữa chứ.

Lâm Nhất giúp nàng ta lên lưng ngựa Huyết Long, hai người bắt đầu đi xa. Cứ ở mãi tại cao nguyên Hoàng Sa này cũng không phải là cách, sớm muộn gì cũng sẽ bị ba giới tử bắt được.

Một người một ngựa cộng thêm Bùi Tuyết, họ đi với tốc độ rất nhanh, di chuyển trên cao nguyên Hoàng Sa mà chẳng hề thấy bóng dáng đâu cả.

Có rất nhiều lúc người khác chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ ảo, đến khi hoàn hồn lại thì đã không thấy bất cứ bóng dáng người nào.

Họ không tiến thẳng đến thành Tứ Tượng. Lâm Nhất định rời khỏi cao nguyên Hoàng Sa trước, kết quả lại phát hiện đường lui bị chặn.

Có một giới tử trấn thủ, người tên giới tử đó phát sáng, thánh huy ngập tràn, hắn ta đứng lặng trong tầng mây bao la, toát ra khí tức cực kì đáng sợ.

Đó là giới tử Thiên Càn, hắn ta trấn thủ một mình chặn kín cả con đường, từ rất xa đã có thể khiến người ta cảm nhận được sức uy hiếp mạnh mẽ.

Lâm Nhất không muốn phát sinh xung đột với hắn ta quá sớm, bèn đổi sang hướng khác, cuối cùng phát hiện lại có giới tử trấn thủ.

Hắn lập tức hiểu ra, ngoại trừ con đường đến thành Tứ Tượng, những hướng khác đều bị giới tử chặn lại.

Cứ như đám giới tử này đang cố tình đuổi hắn đi theo hướng con đường này.

Những con đường ra ngoài đều có giới tử trấn thủ, chỉ riêng con đường dẫn đến thành Tứ Tượng là không có, điều này làm cho Lâm Nhất cảm thấy có gì đó khác thường.

Sau khi đi lang thang khắp nơi suốt mấy ngày nay, Lâm Nhất phát hiện bầu không khí ở cao nguyên Hoàng Sa trở nên vô cùng kì quái. Có một số người tìm được họ nhưng không hề tỏ ra có địch ý, thậm chí còn muốn tiếp xúc với họ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, lặng lẽ tránh xa.

Trong lúc đó, Lâm Nhất còn phát hiện rất nhiều nhân tài kiệt xuất của giới vực khác xảy ra xung đột với những kẻ phụ thuộc Chiến giới kia.

Họ bị nhốt ở đây, sâu trong lòng tích tụ rất nhiều bất mãn, nhưng những nhân tài kiệt xuất Chiến giới này vẫn không cho họ đi. Thậm chí có đôi khi nóng nảy còn sẽ ra tay với họ, ngay cả những kẻ phụ thuộc Chiến giới kia cũng sẽ thỉnh thoảng đến xỉ vả họ.

Lâm Nhất cảm nhận được những tin tức không bình thường này vương vấn đôi phần cảm xúc khác lạ.

Bởi vì mình ư?

Ngày nào mình chưa bị bắt, cả ba Chiến giới vẫn sẽ tiếp tục phong bế khu vực này, làm liên luỵ đến những người mắc kẹt trong cao nguyên Hoàng Sa khác.

Cảm giác này rất khó chịu, Lâm Nhất không thích như vậy, hắn thích kiểu ai làm người đó chịu hơn. Ba Chiến giới nhằm vào hắn thì chẳng sao, nhưng làm những người vô tội này cũng bị liên luỵ sẽ khiến hắn nảy sinh bất an và bực bội.

Lâm Nhất nhíu mày, sâu trong lòng đang dâng lên một quyết định nào đó.

“Chẳng phải ngươi muốn tới thành Tứ Tượng trước sao?”

Bùi Tuyết trong bộ váy tím ngồi trên lưng ngựa Huyết Long, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, nghiêm túc hỏi.

Lâm Nhất không đáp.

“Ngươi không được đi!”

Thấy hắn không phủ nhận, theo bản năng Bùi Tuyết thốt ra lời này, giọng nàng ta rất lớn, hàm chứa đôi chút lo lắng, chính bản thân nàng ta cũng phải giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.