Người mà ba Chiến giới muốn giết là Lâm Nhất và Bùi Tuyết, không liên quan gì đến họ cả.
Chặn lối vào, phong toả cao nguyên Hoàng Sa thì cũng thôi, giờ còn nhục nhã họ không nể nang như thế, điều này quả thật không thể chịu đựng được, thật quá đáng.
“Khinh ngươi thì sao? Các ngươi là cái thá gì, ai sẽ quan tâm con kiến nghĩ như thế nào chứ! Chúng ta không có thời gian rảnh, nói chuyện với các ngươi đã là thiện ý lớn nhất rồi, nếu là ngày thường thì chúng ta không rảnh nói chuyện với sâu kiến đâu”.
Một thanh niên mặc áo vàng, người toả ánh lửa, mơ hồ toát ra long uy, nói với giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Đây là nhân tài kiệt xuất của chiến giới Huyền Long, trong truyền thuyết chiến giới Huyền Long có một con Chân Long thái cổ thuần huyết, lai lịch của họ khá đáng sợ. Huyết mạch Huyền Long có hung danh hiển hách ở đại thế Côn Luân, không mấy người dám tự ý trêu chọc họ.
Chiến giới Thiên Càn, nam tử miệng nhọn lên tiếng đầu tiên lạnh lùng cảnh cáo: “Ta khuyên các ngươi tốt nhất là nên vẫy đuôi đi nhanh lên đi, chúng ta không muốn giết chó, nhưng nếu con chó này cứ mãi không chịu dừng thì sẽ phiền lắm đấy!”
Ha ha ha!
Gã ta vừa dứt lời, các nhân tài kiệt xuất của ba Chiến giới trên thánh đàn và những kẻ phụ thuộc họ đều cười phá lên.
Tiếng cười càn rỡ, bén nhọn đến mức chói tai, khiến người ta vô cùng uất ức.
“Ngươi nói ai là chó đấy hả! Đồ khỉ mỏ nhọn!”
Người của các giới vực lớn bên dưới thánh đàn hoàn toàn nổi giận, trong mắt họ như muốn phun ra lửa.
Soạt!
Trên thánh đàn, nụ cười trên mặt nam tử miệng nhọn của chiến giới Thiên Càn lập tức biến mất, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, gã ta lạnh giọng nói: “Sâu kiến, ta khuyên các ngươi nên biết thân biết phận, đừng có quá mức, là chó thì hãy thức thời làm chó, đừng ép ta phải ra tay tàn sát!”
“Đồ khốn!”
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục, liều mạng với bọn chúng đi, ta không tin chúng ta nhiều người thế này, bọn chúng có thể đỡ nổi!”
Mấy thanh niên nóng tính không thể chịu đựng được nữa, họ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ trừng mắt. .
||||| Truyện đề cử:
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Xông lên, có chết cũng phải kéo theo đệm lưng!”
Họ đã chịu đủ rồi, giờ đây hoàn toàn bùng nổ. Ai cũng có thực lực bất phàm, ở giới vực của mình cũng có thể được gọi là yêu nghiệt, ở con đường thông thiên này cũng gặp được kỳ ngộ không nhỏ.
Ầm!
Họ phóng thẳng lên trời, trên người mỗi người đều bộc phát khí tức vô cùng kinh khủng, đồng loạt xông về phía thánh đàn.
“Lấy trứng chọi đá!”
Đám người trên thánh đàn cười khẩy, tỏ ra khinh thường, trên mặt là vẻ lười biếng, không có ý muốn ra tay cho lắm.
Nam tử miệng nhọn của chiến giới Thiên Càn ra tay, gã ta cầm một chiếc roi lửa, bùng nổ khí tức vô cùng khủng khiếp.
Chỉ trong chốc lát, vùng trời này đã rung chuyển một cách điên cuồng, roi lửa tràn ngập uy áp đáng sợ khiến vùng trời này cũng phải run rẩy.
Đây là một loại đạo binh có nguồn gốc sâu xa, mạnh hơn so với đạo khí trong tay người bình thường.
Nó toả ra uy áp Thần Văn lúc ẩn lúc hiện, có lai lịch bất phàm, thần văn thượng cổ còn sót lại ẩn chứa sự huyền ảo.
“Đạo binh thượng cổ!”
Có người kinh ngạc thốt lên, sắc mặt tái nhợt, đây là đạo binh có nguồn gốc từ thời thượng cổ. Dù nó có cấp bậc thấp, không được tính là hoàn chỉnh, nhưng uy áp Thần Văn còn sót lại từ thời thượng cổ vẫn khiến người ta phải run sợ, nảy sinh cảm xúc tuyệt vọng không thể chống cự.
Đúng như đã đoán, chiêu thức võ học Tạo Hoá mà mấy thanh niên kia thi triển đều bị quất thành bột phấn một cách dễ dàng.
Phụt!
Còn họ thì bị dư uy của roi này quét trúng ngay giữa không trung, xương cốt toàn thân vỡ vụn, không ngừng nôn ra máu.
Chát!