Chỉ riêng mặt nạ trăng bạc là không đủ, mặc dù con bài Đại đế này không đáng tin cậy lắm, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.
"Đi nào!" Lâm Nhất hít một hơi thật sâu và nhìn về hướng Ma vực.
Hai người một mèo đạp lên sóng biển, nghênh đón mặt trời mọc, tiến về phía Thương Huyền Ma vực, nơi khiến các đệ tử tông môn khiếp sợ.
Ma vực quanh năm bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám nhạt, ban ngày không có ánh mặt trời và luôn tối tăm. Ngược lại vào ban đêm, ánh trăng chiếu rọi qua tia sáng mờ ảo qua màn sương mù xám xịt chứa đựng sát khí.
Đêm là lúc Ma vực thực sự trở nên náo nhiệt.
Đêm nay trăng tròn sáng rực, toàn bộ Thương Huyền Ma vực được ánh trăng tinh khiết bao trùm, trong không khí tràn ngập sương mù mờ ảo và quỷ dị.
Khi ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy vầng trăng sáng vô cùng lớn, nhìn gần hơn rất nhiều so với bên ngoài Ma vực.
Mặt trời không chiếu vào nhưng ánh trăng lại rực rỡ như vậy, xuyên qua màn sương đẹp đến khó tin.
Lâm Nhất đang đi một mình, Tiểu Tặc Miêu và Đồ Thiên Đại đế không ở bên cạnh hắn. Thỉnh thoảng có ánh mắt quét qua hắn, tuy nhiên không có biểu hiện vẻ lạ thường nào. Tà tu ở đây dường như cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy đệ tử tông môn xuất hiện ở Ma vực.
Ma vực giống như một thành phố không có biên giới, ngoại trừ sát khí lan tràn trong không khí và hoàn cảnh kỳ quái ra.
Nó không khác nhiều so với những nơi khác, chủ yếu khác biệt về con người.
Những người tụ tập ở đây phần lớn đều là tà tu và đệ tử của các tông môn Ma đạo. Thỉnh thoảng cũng có đệ tử tông phái đi lại trong đó, nhưng rất cẩn thận và không ở quá lâu
"Nó hơi khác so với những gì mình nghĩ."
Lâm Nhất tự lẩm bẩm rồi bước vào một Tửu lầu.
Trong Tửu lầu, âm thanh ồn ào hỗn loạn, nhiều tà tu đang uống rượu và lớn tiếng nói chuyện. Thậm chí họ nói mãi, nói mãi rồi có người bắt đầu đánh nhau, chủ quán cũng thấy nhiều thành quen.
Dưới chân Lâm Nhất có một người chết, tiểu nhị lập tức tới dọn dẹp.
"Tiểu ca, nhấc chân lên một chút. tiểu nhị của quán mỉm cười với Lâm Nhất rồi chuyển thi thể đi. Vết máu trên mặt đất nhanh chóng được dọn sạch.
Những vị khách ở bàn khác không hề ngạc nhiên, lại uống rượu và trò chuyện tiếp.
Hầu hết bọn họ đều đang nói về cùng một chuyện. Đêm nay Thiên Tinh Các sẽ bán đấu giá một thánh khí, điều này đã gây ra một trận xung đột lớn khắp Thương Huyền Ma vực.
"Ha ha, Bôn Lôi Ma Kiếm này tài giỏi ghê, thậm chí còn cướp được thánh binh!"
"Tên này lần nào ra tay cũng rất cao ngạo, thế mà lại câu được một con cá lớn, ngưỡng mộ ghê!”
"Gì mà phải ngưỡng mộ? Bôn Lôi Ma Kiếm này suýt chút nữa đã mất mạng trong tay công tử Táng Hoa, chỉ còn một hơi tàn chạy trốn đến Ma vực nên mới nhặt về một mạng. Hắn trốn ở Thiên Tinh Các, hoàn toàn không dám ra."
Nhắc đến công tử Táng Hoa, bầu không khí trong Tửu lầu trở nên sôi nổi hơn hẳn, một nhóm tà tu bắt đầu chửi bới.
"Không biết tên khốn đó từ đâu chui ra, giống như một con chó điên vậy. Trong vòng một tháng, đã có mấy chục người chết dưới tay hắn, lần này Bôn Lôi Ma kiếm suýt chút nữa đã toi đời.”