Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 454: Chấp Kiếm đường



Vẻ mặt Bạch Đình lạnh lẽo, ông ta định bất chấp tất cả, lúc này phải bắt Lâm Nhất lại để làm bằng chứng cho vụ giết Vương Ninh.

Trước hết cứ giam hắn lại rồi tính sau, không thể để hắn có cơ hội ra mặt.

“Cửu Tinh Tranh Bá do ông quản lí, ta không can thiệp được, nhưng Lâm Nhất vượt qua rừng rậm u ám thì đã là đệ tử Kiếm Các, không tới lượt ông tước thân phận của hắn!”

Nếu đổi thành trước đó, Lạc Phong sẽ không dám đắc tội Bạch Đình vì Lâm Nhất.

Nhưng lúc này Lâm Nhất triệu hồi ra hung hồn thái cổ ngay trước mặt mọi người, còn mang trong mình kiếm ý hoàn chỉnh. Yêu nghiệt như thế, dù có giết con cháu dòng chính của Vương gia cũng đáng được bảo vệ!

Nhiều khi đúng sai cũng không quan trọng lắm, dù sao tông môn cũng là nơi chú trọng lợi ích.

Một yêu nghiệt có tiềm năng như vậy, Lạc Phong tự tin dám bảo vệ Lâm Nhất.

Bạch Đình lạnh lùng cười: “Ta biết ông đang nghĩ gì, nhưng tiểu tử này giết người ngay trước mặt mọi người trong Cửu Tinh Tranh Bá, thậm chí còn dám chống đối ta. Một kẻ phản nghịch bất đạo như thế, hơn nghìn năm qua Lăng Tiêu Kiếm Các ta chưa từng có”.

“Hôm nay ta nhất định phải tước thân phận đệ tử Kiếm Các của hắn, nếu không thì còn thể thống gì nữa? Thế chẳng phải sau này ai cũng có thể giết người ở Kiếm Các à? Nội quy tông môn ở đâu?”

Lạc Phong không hề nhân nhượng, lạnh lùng tiếp lời: “Vương Ninh đã suýt giết chết Lâm Nhất trong rừng rậm u ám, sao ông không quan tâm? Có ta ở đây, hôm nay đừng ai hòng tước thân phận của hắn”.

Thấy vậy, Bạch Đình cười nham hiểm chỉ vào Lạc Phong: “Tốt, tốt, tốt lắm! Để ta xem lát nữa ông còn cười được không, ta đã phái người tới Chấp Kiếm đường. Để ta xem ai dám bảo vệ một tên người mới giết con cháu dòng chính của Vương gia!”

Chấp Kiếm đường!

Hân Nghiên biến sắc, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Chấp Kiếm đường nổi tiếng hà khắc và tàn nhẫn, hết mực gìn giữ tông quy, xử phạt không chút nương tay. Bao năm qua, kẻ nào dám vi phạm tông quy đều không có ngoại lệ, không ai có kết cục tốt.

Suy cho cùng Lâm Nhất vẫn giết người, đây là điều bị cấm tuyệt đối trong tông môn.

Nếu không sau này mọi người đều không tuân thủ quy định, thế thì Cửu Tinh Tranh Bá sẽ hoàn toàn hỗn loạn.

Vừa nghĩ tới đây, Hân Nghiên không khỏi hoảng loạn, ngược lại Hân Tuyệt tỏ ra rất bình tĩnh.

Lạc Phong cười an ủi: “Đừng lo lắng, đợi lát nữa xem kịch vui”.

Không lâu sau, một chấp sự trẻ tuổi thở hồng hộc chạy tới, nhưng hắn ta chỉ có một mình, không có trưởng lão chấp kiếm đi theo.

Vương Diễm cau mày: “Trưởng lão chấp kiếm đâu? Đệ ta đã chết, chuyện lớn thế này mà sao không có trưởng lão chấp kiếm nào đến hết vậy?”

Vẻ mặt tên chấp sự kia hơi khó coi, hắn ta nhìn Bạch Đình, chắp tay nói: “Chấp Kiếm đường bảo Cửu Tinh Tranh Bá do Bạch Đình trưởng lão chủ trì, vậy nên họ không cần ra mặt, mọi việc ở đây đều giao cho Bạch trưởng lão giải quyết”.

Nghe vậy, Bạch Đình lập tức nở nụ cười, trưởng lão chấp kiếm không đến nhưng ý họ là mọi việc đều giao cho ông ta giải quyết.

Lạc Phong chau mày, hơi khó hiểu, ngay khi ông ta đang nghi hoặc thì chấp sự trẻ tuổi ấp úng nói tiếp: “Chấp Kiếm đường còn nói...”

“Còn nói cái gì?”

“Còn nói chuyện dòng chính của Vương gia chết trong Cửu Tinh Tranh Bá, Bạch Đình trưởng lão là chủ sự không thể đổ cho người khác, phải chịu trách nhiệm. Tội của Lâm Nhất không thể tha, nhưng hắn trẻ tuổi nóng tính, có thể thông cảm, Bạch Đình trưởng lão cứ xem xét tình hình mà xử trí”.

Phụt!

Vừa dứt lời, Vương Diễm đã tức tới mức hộc máu, trẻ tuổi nóng tính, có thể thông cảm... Nói kiểu gì thế này?

Không ngờ Chấp Kiếm đường lại thiên vị Lâm Nhất như thế.

Nụ cười trên mặt Bạch Đình còn chưa biến mất, ông ta đã há hốc mồm, Vương Ninh bị Lâm Nhất giết, Chấp Kiếm đường lại muốn ông ta chịu trách nhiệm.

Thảo nào đám người này không chịu ra mặt, rõ ràng họ muốn ông ta chịu trách nhiệm chuyện này đây mà.

Dưới chân núi, các đệ tử thâm niên khác đều cười thầm.

Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, tuy Vương gia thuộc tứ đại tông tộc, nội tình thâm hậu, có thực lực lớn mạnh ở đế quốc.

Nhưng dù sao Lăng Tiêu Kiếm Các cũng là tông môn tách biệt đế quốc, họ không sợ Vương gia.

Nếu Lâm Nhất thật sự là phế võ hồn, có lẽ họ sẽ giao hắn cho Vương gia xử trí.

Nhưng với tiềm năng mà hắn thể hiện, dù là võ hồn, căn cốt hay cảm ngộ kiếm đạo đều rất tốt, hoàn toàn có khả năng trưởng thành thành một yêu nghiệt!

Nhân tài kiệt xuất cỡ này mà không bảo vệ được thì sau này còn tuyển người kiểu gì?

Dù có tức tối thế nào đi nữa, ông ta cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của Vương Ninh!

“Xử trí thế nào thì Bạch Đình trưởng lão chỉ cần nói một câu thôi, đứng ngây ra đó làm gì”, Lạc Phong trưởng lão cười nhạt.

Mặt Bạch Đình tái mét như màu gan lợn, ông ta nghiến răng: “Bạch Đình hổ thẹn với lòng tín nhiệm của tông môn, để dòng chính của Vương gia chết trong Cửu Tinh Tranh Bá, Bạch mỗ sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm”.

Giọng ông ta không ngừng run rẩy, trong lòng đã sớm mắng té tát.

Cái chết của Vương Ninh chẳng liên quan gì đến ông ta... Nhưng Chấp Kiếm đường lại khẳng định do ông ta giám sát không khắt khe.

Ông ta cũng không thể phản bác, chỉ có thể cố nuốt nỗi cay đắng này xuống.

Nếu ông ta không thức thời, đắc tội cả Chấp Kiếm đường thì sau này ông ta sẽ không còn chỗ đứng trong Kiếm Các.

“Nhưng Lâm Nhất đã phạm một sai lầm lớn ngay trước mặt mọi người, nếu không trừng phạt cũng khó có thể thuyết phục người khác...”

Lạc Phong và Hân Nghiên đều khá căng thẳng, nếu lão già này không thức thời, còn bất chấp đuổi Lâm Nhất ra khỏi tông môn thì thật sự hơi khó giải quyết.

Bạch Đình phẫn nộ nhìn Lâm Nhất, trầm giọng nói: “Phạt Lâm Nhất vào Thảo Mộc phong làm tạp vụ ba tháng, Lý Vô Ưu là đồng loã cũng vào cùng”.

Ông ta vừa dứt lời, Lạc Phong và Hân Nghiên đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Bạch Đình vẫn không dám làm trái ý Chấp Kiếm đường.

Giết một người không bị tước thân phận hay bị giam vào đại lao, chỉ làm tạp vụ ba tháng chẳng khác gì gãi ngứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.