Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 46: Điên cuồng chạy trốn



Ở phía sau hắn, cách đó hơn 1000 mét, đang có người chăm chú quan sát từng cử động của hắn. Thấy cảnh tượng trước mắt, kẻ đó không khỏi giật mình kinh sợ.

Không ai khác, đó chính là gã đại hán đã trốn thoát khỏi Lâm Nhất trước đó.

“Thực lực thật đáng sợ, thiếu chủ và chúng ta dùng thực lực của bốn người đánh liên tục suốt mười ngày mới có thể khiến Mặc Viêm Hổ trọng thương, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể tay không đối đầu với Mặc Viêm Hổ, lại còn không phân cao thấp nữa chứ!”

Hắn ta trốn trên tàng cây, nhìn mà cảm thấy sốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Tuy nhiên, thật đáng tiếc, lần này ngươi nhất định phải chết!”

Kế đó, gã đại hán nhảy khỏi tán cây và chạy thật nhanh trong rừng.

Một lát sau, hắn đã tụ hợp với ba người thiếu chủ Vân gia.

“Sao rồi?”

“Thiếu chủ, thực lực của tên tiểu tử này quả thực đáng sợ, hắn lại có thể tay không đấu trực diện với Mặc Viêm Hổ, lại còn đánh ngang tay nữa chứ. Theo tôi thấy dù có mạnh hơn nữa thì trước sau gì Mặc Viêm Hổ cũng chết dưới quyền của hắn!”

Nghe vậy, thiếu chủ Vân gia lộ vẻ kinh ngạc.

Sau khi xác nhận chắc chắn, hắn ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, may mà hai ngày trước hắn ta đã nhanh chân chạy thoát.

Nếu cứ ngốc nghếch nán lại, để cho ba tên tùy tùng xông lên thì sợ là bây giờ hắn ta đã không còn trên nhân thế rồi.

Vẻ mặt thiếu chủ Vân gia thoáng qua một chút lo lắng, hắn ta nhìn về phía một gã tùy tùng, nói: “Lão Tứ, kế hoạch của ngươi có đáng tin không? Lỡ như không thành công, e là sẽ gặp rắc rối lớn!”

“Thiếu chủ yên tâm, tuyệt đối không có sơ hở! Hoàng Kim Man Ngưu là yêu thú sống theo bầy đàn, một đàn có ít nhất ba trăm con, trí thông minh cực thấp. Ta chỉ cần chọc giận chúng, sau đó dẫn chúng chạy về phía tên tiểu tử kia…”

“Đến lúc đó… ha ha ha, dù hắn có đến chín cái mạng cũng không thể ngăn được lực công kích của Hoàng Kim Man Ngưu, đợi cả đàn vọt qua, còn lại chỉ là cặn bã. Thiếu chủ, ngay cả việc nhặt xác phiền toái cũng được giảm bớt!”

Tên tùy tùng được gọi là Lão Tứ cười nham hiểm.

“Được!”

Thiếu chủ Vân gia cũng nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Cứ làm vậy đi, dám đấu với ta, hừ, hắn cũng đừng trách ta tâm địa độc ác!”



Tốn gần hai canh giờ, ngay khi Lâm Nhất đã cạn kiệt sức lực, đang chuẩn bị rút kiếm nghênh địch thì Mặc Viêm Hổ hung hãn đột nhiên chết bởi một quyền của hắn, cái đầu vốn cứng chắc lại bị hắn đấm nát.

May mà hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác, nhanh nhẹn tránh đi mới không bị máu thịt bắn tung tóe lên người.

Nhìn Mặc Viêm Hổ không đầu trước mặt, Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói: “Ta còn tưởng đầu con hổ này làm bằng kim cương chứ!”

Mệt không chịu nổi, nếu không phải lúc trước hắn đã uống một viên Hóa Huyết đan để tăng cường khí lực, sợ là trong lúc chiến đấu với Mặc Viêm Hổ, hắn đã sớm kiệt sức, không còn một chút thể lực.

Quả nhiên không thể khinh thường yêu thú cấp bá chủ được.

Lâm Nhất cảm thấy thật khó hiểu, nhắc đến chuyện này, hắn nghĩ mãi mà không ra bốn tên vô dụng Vân gia kia làm thế nào mà có thể đánh trọng thương Mặc Viêm Hổ.

Thình thịch thình thịch!

Tim hắn đang không ngừng nảy lên, Hóa Huyết Đan mang đến khí lực mạnh mẽ, khiến cho khí huyết của Lâm Nhất tuôn trào. Thể lực bị tiêu hao đang dùng tốc độ không tưởng khôi phục từng phần.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, bèn đứng dậy chuẩn bị cắt lấy móng vuốt hổ.

Vẻ mặt hắn thoáng qua một tia hài lòng, chỉ tiếc là trong trận chiến quyết liệt vừa rồi, Mãnh Hổ Quyền vẫn còn thiếu chút nữa mới có thể đạt đến viên mãn đỉnh phong.

Một môn công pháp nếu tu luyện đến viên mãn đỉnh phong sẽ có sự thay đổi về chất.

Nhất là Mãnh Hổ Quyền của hắn đã được cuộn tranh thần bí kia cải tạo, hắn thật sự rất mong chờ thấy được sự mạnh mẽ của nó sau khi đạt đến viên mãn.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một tiếng vang từ xa vọng đến, cả người Lâm Nhất mất khống chế, loạng choạng một phen.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó hơn ngàn mét, khói bụi cuồn cuộn tựa như Hoàng Hà dậy sóng, che khuất cả bầu trời.

Còn chưa kịp phản ứng thì một đám trâu điên có vảy màu vàng phủ toàn thân, hình thể to gấp ba lần Mặc Viêm Hổ đang điên cuồng lao về phía hắn. Đầu của chúng cúi xuống, sừng trâu sắc bén xộc về phía trước mang theo tia sáng lạnh lẽo.

Rầm rầm rầm!

Những nơi chúng đi qua, đất rung núi chuyển, gốc đại thụ to bằng hai người ôm nhẹ nhàng bị đụng gãy, sau đó bị móng vuốt của chúng giẫm nát chỉ còn lại cặn.

“Đáng chết!”

Lâm Nhất bị dọa đến tái mặt, hắn thật sự không hiểu vì sau đám Hoàng Kim Man Ngưu này lại xông về phía mình.

Đến khi hắn kịp phản ứng thì đã không còn cơ hội né tránh.

Đàn trâu vừa mới ở cách đó hơn ngàn mét, trong phút chốc đã xuất hiện trước mắt.

Cảnh tượng bốn, năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu đang ùn ùn kéo đến quả thực khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Trong lúc sinh tử, Lâm Nhất bộc phát tiềm lực cực lớn.

Hắn liều mình dùng tất cả nội kình trong cơ thể đánh ra một quyền, nện thẳng vào đầu con Hoàng Kim Man Ngưu đầu lĩnh, sau đó, hắn bị phản lực cực lớn đánh bay ngược ra sau.

Lực va chạm khổng lồ thông qua cánh tay lan ra khắp cơ thể.

Lâm Nhất cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, đồng thời bị xé nát.

Nhưng một quyền này cũng đã tạm kéo hắn trở về từ Quỷ Môn Quan.

Sau khi từ không trung hạ xuống, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, liều mạng chạy như điên, không dám quay đầu nhìn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.