Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 48: Mãnh Hổ Quyền đỉnh phong viên mãn



Đây là sự không cam tâm của hắn, đây là sự phẫn nộ của hắn!

"Sống hay chết là nằm ở một quyền này!"

Nhìn nắm quyền bên tay phải vì lực lượng mênh mông mà run lên, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên hào quang rực nóng như máu.

Đứng giữa ranh giới sinh tử đã thực hiện ra động tác khiến người khác phải trợn mắt cứng họng.

Trong lúc bỏ chạy như điên giành giật từng giây từng phút, không quan tâm đến sự truy đuổi sát sao của đàn Man Ngưu phía sau, hắn đột ngột dừng lại.

Ầm ù ù!

Bụi bặm bay lên như sương mù, giống như một con hoàng long nhe nanh múa vuốt, che lấp mặt trời.

Đàn Man Ngưu uy phong kinh thiên hãi địa, khí thế bàng bạc như biển cuộn lao tới muốn nuốt sống Lâm Nhất.

"Tên này tuyệt vọng rồi sao?"

Nhìn thấy Lâm Nhất đột nhiên kỳ lạ dừng lại, bốn gã người của Vân gia phía sau đều tỏ ra ngờ vực.

Lâm Nhất trong sự cuồng bạo và phẫn nộ dừng bước chân lại, tích tụ thế lực một chút, khi cái sừng nhọn hoắt của con Man Ngưu đầu đàn sắp hung hăng đâm chết hắn thì đột nhiên hắn xoay người.

Trong ranh giới sinh tử này, Lâm Nhất sử dụng hết tất cả tiềm lực, lợi dụng dược lực bạo phát của Hóa Huyết đan.

Khoảnh khắc xoay người đó trong cơ thể phát ra hàng trăm tiếng bạo cốt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Âm thanh như sấm, mặt đất phát ra tiếng nổ kinh thiên, trấn áp toàn bộ tiếng bước chân ầm ầm của đàn Man Ngưu.

Trên người hắn bùng nổ khí thế khiếp người của võ đạo tầng năm viễn siêu, giống như vua của muông thú, hóa thành mãnh hổ trở lại.

Dược kình mạnh mẽ của Hóa Huyết đan toàn bộ bạo phát, Lâm Nhất dùng khí huyết toàn thân đang kích động dâng cao lên đối đầu với đàn trâu, phát ra một tiếng thét giận dữ, lấy máu tế trời!

Ai chẳng cũng có lúc thất bại, một cỗ nhiệt huyết căm phẫn sôi trào lên ngực, đánh ra một thế quyền kinh thiên động địa, ta lấy máu của ta để tế trời xanh!

Mãnh Hổ Quyền, Bách Thú Triều Bái!

Một quyền đỉnh phong gần như đã đánh trúng vào đầu con Man Ngưu đầu đàn ngay đúng khoảnh khắc được tung ra.

Ầm!

Con Man Ngưu đầu đàn mang theo lực tấn công cực mạnh bị một quyền này đánh bay ngay tại chỗ.

Cơ thể to lớn lộn mấy vòng không dừng trên không trung, cái đầu của nó còn bị nứt toác ra, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Ầm!

Khí thế khủng bố lại lần nữa bạo phát ra từ trên người Lâm Nhất, đó là uy lực vương thú của Mãnh Hổ Quyền sau khi đã đạt đến đỉnh phong viên mãn.

Một cỗ khí huyết tràn trề nhẹ nhàng tuôn trào không ngừng nghỉ trong người Lâm Nhất.

Cả người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, xương cốt tứ chi đều tràn đầy lực lượng vô tận.

Cát vàng cuồn cuộn, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Lâm Nhất, trên gương mặt thanh tú đó vào lúc này tràn ngập bá khí kiên cường không chịu khuất phục.

Đàn Man Ngưu hoàng kim trí khôn rất thấp cảm nhận được bá khí của bậc Hổ Vương toát ra từ trên người Lâm Nhất còn đáng sợ hơn cả Mặc Viêm Hổ.

Sự khủng bố đến từ sâu trong huyết mạch khiến đám Man Ngưu đang điên cuồng phẫn nộ phải run rẩy lập tức dừng bước.

Đến khi xác của con đầu đàn rơi xuống đất thì đám Man Ngưu đuổi cho Lâm Nhất chạy muốn tắt thở này vội vã sợ hãi quay người điên cuồng bỏ chạy.

Đàn Man Ngưu thay đổi phương hướng, dùng tốc độ còn nhanh hơn trước, bạt mạng chạy chối chết.

Cược thắng rồi!

Trong lòng Lâm Nhất thở phào một hơi nhẹ nhõm, thứ hắn cược vào chính là Mãnh Hổ Quyền đạt đến đỉnh phong viên mãn. Với khí thế của Bách Thú Triều Bái đã dọa được đàn yêu thú có trí khôn thấp này, thành hay bại chỉ trong một quyền.

Một khi cược thua thì hiện tại hắn đã nằm dưới đất bị đàn súc sinh này dẵm đến thịt nát xương tan rồi.

Nhưng cuối cùng cũng đã thắng.

Hắn rơi vào tuyệt cảnh mà bạo phát, Mãnh Hổ Quyền thành công tấn thăng đỉnh phong viên mãn, một quyền đánh chết con Man Ngưu đầu đàn.

Lúc Lâm Nhất bước lên trước để kiểm tra xác của con Man Ngưu đầu đàn thì vài tiếng thét chói tai thất kinh đã thu hút sự chú ý của hắn.

Tay trái đặt lên ấn đường, Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy rõ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy, cuối cùng cũng hiểu vì sao đàn Man Ngưu này lại tự dưng vô cớ lao về phía hắn rồi.

Chỉ thấy ở phương xa nhóm bốn người của tên thiếu thủ Vân gia vẫn luôn đi theo đàn Man Ngưu hoàng kim này hoàn toàn không ngờ được chúng lại quay đầu.

Sợ chết khiếp tại chỗ, ánh mắt chứa đầy thần sắc hoảng sợ vô cùng.

Vừa giây trước bọn gã còn bình phẩm lung tung về Lâm Nhất đang ở trong tuyệt cảnh, giây sau đã đổi lại vị trí rồi.

Báo ứng, hóa ra lại đến nhanh như vậy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiện trường có hai tên tùy tùng bị Man Ngưu húc bay đi sau đó nghiền nát một cách vô tình.

"A!"

Tiếng kêu thê thảm làm cho người ta nghe mà ghê cả người.

Nhưng chẳng thấm vào đâu, đàn Man Ngưu trí khôn thấp kém này căn bản không quan tâm, hai tên tùy tùng bị vó sắt nháy mắt giẵm cho thành vụn thịt hòa trộn chung vào với bùn đất.

Thiếu chủ Vân gia sợ đến hoảng loạn, vội vàng lấy ra viên đan dược nuốt vào, mặt mũi hiện lên màu đỏ ửng trông không được khỏe mạnh.

Trên người bạo phát khí thế võ đạo tầng sáu viễn siêu, khiến hắn tăng tốc không ít.

Lão Tứ trước đó đã chú ý thấy vậy vội vàng kêu lên: "Thiếu chủ, cứu ta với!"

"Cút!"

Lo sợ bị hắn ta quấn lấy, thiếu chủ Vân gia quay người đạp cho Lão Tứ một cái vào giữa bầy Man Ngưu.

Bộp, chỉ nháy mắt tên Lão Tứ này đã bị giẵm cho thổ huyết, cơ thể bị vùi vào trong dòng lũ cuồn cuộn.

Thiếu chủ Vân gia thấy vậy sắc mặt trắng bệch, không quan tâm nhiều nữa, bán sống bán chết bỏ chạy.

"Tự tạo nghiệp, không thể sống".

Lâm Nhất phía sau thong dong đi tới, nhìn mấy tên tùy tùng bị đàn Man Ngưu giẵm nát, sắc mặt lạnh lùng nói.

Nếu không phải hắn cược thắng thì người bị giẵm nát dưới đất kia chính là Lâm Nhất hắn rồi.

"Đây là...?"

Lâm Nhất kinh hô lên một tiếng, trên mặt đất có vài miếng vật phẩm yêu thú mà chưa bị Man Ngưu giẵm vỡ.

Nhìn kỹ lại hóa ra chính là móng vuốt hổ cứng như kim vương của Mặc Viêm Hổ.

"Hóa ra đám người này trước đó đã giết chết một con Mặc Viêm Hổ rồi. Vừa hay tiết kiệm cho ta chút thời gian".

Nhặt móng hổ lên, Lâm nhất trở về chỗ xác con Man Ngưu hoàng kim đầu đàn.

Trên người nó toàn thân đều là bảo vật, cho vào trong túi trữ vật cũng không ngại phiền phức.

Đuổi hắn thảm như vậy, đương nhiên Lâm Nhất không khách sáo với cái xác này rồi, nghỉ ngơi một lát rồi liền ra ta xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.