Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1117



Chỉ một người một kiếm nhưng lại áp đảo mọi người, đánh bại tất cả.  

Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, bước thẳng tới đài sen Đa Bảo.  

Hắn vươn tay ra cầm lấy bình ngọc trên đài sen.  

Khi hắn vừa cầm lấy bình ngọc, một bóng người xuất hiện từ chỗ tối, kiếm quang lạnh lẽo, sắc bén lặng lẽ đâm tới sau lưng Lâm Nhất.   

Nhưng sau lưng Lâm Nhất cứ như có một đôi mắt khác, hắn cất bình ngọc vào ngực, xoay người lại rút kiếm, động tác đơn giản, liền mạch và không để lại dấu vết.  

Bóng người đánh lén tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rõ ràng hắn ta ra tay trước, nhưng bây giờ kiếm Táng Hoa của Lâm Nhất lại đâm vào trái tim hắn ta.   

Ngay cả cơ hội bóp nát ngọc giản để ra khỏi bảo điện Hắc Liên cũng không còn.  

Phụt!  

Kiếm Táng Hoa đâm vào tim, sau đó được rút ra cùng với dòng máu tươi. Người đến vô lực ngã xuống, không thể đứng dậy và cũng không còn hơi thở.  

Lâm Nhất liếc mắt nhìn qua những bóng dáng ẩn nấp trong các lối đi khác.  

Họ không khỏi kinh hãi, dường như ánh mắt này của Lâm Nhất có thể nhìn thấu họ.  

Hắn không để ý đến những người này nữa mà cất kiếm vào vỏ, lấy bình ngọc trong ngực ra mở xem.  

Mùi thuốc sực nức bốc lên, Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, hắn cũng được coi là nửa Luyện Dược sư nên có thể phân biệt trong bình ngọc là đan dược tam phẩm, cần phải có Luyện Dược sư tam phẩm mới luyện chế được.  

Ở đế quốc Đại Tần, số lượng Luyện Dược sư tam phẩm có thể đếm được trên đầu ngón tay.  

Nếu tính riêng Lăng Tiêu Kiếm Các cũng chỉ có một mình Điện chủ điện Đan Dược được coi là Luyện Dược sư tam phẩm chân chính.  

Trong bình ngọc có tổng cộng mấy chục viên đan dược, coi như một con số không nhỏ.  

Sau khi thăng lên cảnh giới Huyền Võ, hắn chưa từng dùng đến đan dược, không phải vì kiêng kị điều gì.  

Chẳng qua hắn không muốn sử dụng sớm, đợi đến Huyền Võ tầng chín và Huyền Võ tầng mười nhất định sẽ cần phải dùng tới.  

Lâm Nhất cất kĩ bình ngọc rồi bước lên đài sen Đa Bảo, tiến vào tầng hai của bảo điện ngay trước mắt mọi người.  

Hắn vừa đi, bầu không khí ngột ngạt trong đại điện mới hoàn toàn thả lỏng.  

Có thể nghe thấy tiếng thở ra như rút được gánh nặng của không ít người.  

Rất nhiều người lặng lẽ thả lỏng bàn tay đang chuẩn bị bóp nát ngọc giản bất cứ lúc nào. Họ thật sự sợ Lâm Nhất sẽ tàn sát, giết hết tất cả họ ngay tại đây, cướp đi túi trữ vật trên người họ, may mà... hắn không làm vậy.  

Tầng một bảo điện Hắc Liên, trong các đại điện đặt đài sen Đa Bảo còn lại.  

Đệ tử nòng cốt Đường Nguyên, thủ lĩnh Huyền Thiên Tông, dẫn ba tên sư đệ lặng lẽ xuất hiện. Các đệ tử tông môn đang đánh nhau trong đại điện lập tức giật mình, lần lượt dừng tay.  

Long Phi Hổ Khiêu!  

Chưa nói hết nửa câu, trên người Đường Nguyên đã vang lên tiếng rồng ngâm hổ gầm, tay phải hoá rồng, quyền tung như rồng bay trên trời. Một quyền hoá hổ, quyền đi như hổ nhảy qua núi sông, uy áp chấn động bốn phương.  

Rầm rầm rầm!  

Sau hai quyền, quyền mang áp đảo làm cho lần lượt từng bóng người va vào tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.