Hắn thuần thục xuyên qua bốn tầng liên tiếp, đặt chân lên tầng năm trong Táng Kiếm Đồ. Dù cho lúc này thực lực của Lâm Nhất đã mạnh hơn trước, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi khi lên tầng năm một lần nữa.
Tầng năm của bầu trời có bản chất khác biệt với bốn tầng trước.
Trên bầu trời, những đám mây điện ngưng tụ kiếm ý chuyển từ đen kịt sang màu đỏ như máu, chúng va chạm với nhau tạo thành rất nhiều tia chớp có hình thù khác nhau.
Khi những tia chớp này đánh xuống đất sẽ phát ra tiếng nổ rất đáng sợ. Cùng với tiếng nổ, kiếm ý vô tận ngưng tụ thành cuồng phong phát ra tiếng rít chói tai trong thế giới một màu đỏ tươi này.
Trên mặt đất tan hoang rải rác rất nhiều thanh kiếm cổ xưa bị gãy.
Kiếm gãy người mất, người mất kiếm gãy, mỗi thanh kiếm gãy mang hàm nghĩa một người kiếm khách đã chết.
Trong lúc di chuyển, Lâm Nhất có thể cảm nhận được kiếm Táng Hoa trong hộp sau lưng mình đang chấn động như thể biết được Lâm Nhất muốn làm gì, kiếm hiểu lòng người, phấn khích nhưng cũng hồi hộp.
Nhìn những đám mây máu mênh mang và u ám trên bầu trời, Lâm Nhất cũng không biết mình có thể đi lên được hay không.
Nhưng nếu đã vào thì phải thử một lần.
Lòng hướng về kiếm, thẳng tiến không lùi!
Thiếu niên nhướng mày, tia điện đỏ tươi đánh xuống chiếu sáng khuôn mặt quả quyết của Lâm Nhất, hắn bay lên không trung như một lưỡi kiếm sắc bén.
Thời gian ở tầng năm Táng Kiếm Đồ, hoàn cảnh vô cùng hiểm ác, trên không trung thỉnh thoảng lại có trăm nghìn tia sét màu máu đánh xuống.
Có mũi thương, có lưỡi đao, có bảo kiếm, thậm chí có cả hung thú, đáng sợ mà quỷ dị.
Lâm Nhất bay vọt lên tầng mây, đạp lên bệ đá cổ xưa lơ lửng trên không trung, không ngừng lên cao.
Càng lên cao thì càng nguy hiểm.
Lại một cây thương màu máu xẹt qua bầu trời, đâm về phía Lâm Nhất, giống như chim hồng.
Gương mặt Lâm Nhất lạnh lùng, năm ngón tay khép lại, chân nguyên dâng tràn phát ra tiếng hổ gầm rồng kêu. Quyền ra như kiếm, đánh tan cây thương màu máu do kiếm ý ngưng tụ.
Ầm ầm!
Nhưng cây thương vừa tan vỡ, một chiếc đỉnh cổ to lớn như núi lại từ trên trời đổ ầm xuống.
Lâm Nhất cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn bị đỉnh cổ đ è xuống giữa không trung, rơi lên một bệ đá cổ xưa. Rắc, sau sự va chạm mãnh liệt, bệ đá xuất hiện vết nứt. Đỉnh cổ ầm ầm nứt vỡ, sóng năng lượng còn lại tan đi, sắc mặt thiếu niên tái nhợt, khóe miệng trào máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời màu máu như đại dương cuộn trào mãnh liệt, sâu không thể dò.
Ầm!
Trong mắt lóe sáng, Lâm Nhất đạp mạnh chân lên mặt đất, đạp vỡ bệ đá cổ xưa. Người như mũi tên xé gió lao đi, dùng tốc độ nhanh hơn lao vọt lên trời.
Ầm ầm ầm!
Kiếm ý toàn thân được hắn thúc đẩy đến cực hạn, nhiều tia sét đánh tới còn chưa kịp chạm vào bản thể của hắn đã bị kiếm thế đánh tan.
Hắn đã sắp lao vọt vào trong tầng mây máu.
Đột nhiên dị tượng xảy ra, trong lớp mây máu mờ mịt vang lên tiếng gầm gừ đáng sợ. Mây máu giống như đặc sánh lại, đột nhiên không ngừng chuyển động. Chốc lát sau, chúng ngưng tụ thành một chiếc đầu lâu màu máu, há miệng tiến về phía Lâm Nhất.
Rắc rắc!
Những nơi đầu lâu màu máu đi qua, các bệ đá cổ xưa đều bị nó nuốt trọn, lập tức hòa tan. Miệng đầu lâu có vết máu chảy ra, giống như máu của những bệ đá kia tuôn chảy, vô cùng quỷ dị.
Lâm Nhất tự nhủ, xác thịt hắn không cứng chắc bằng số bệ đá đó, nếu bị nuốt vào e là khó mà thoát được cái chết.
Nhưng đã bước chân vào mà lại rút ra cũng không phải tính cách của Lâm Nhất hắn.