Nhưng lúc này Bạch Lê Hiên chỉ mới chĩa kiếm về phía hắn ta thì thắng bại đã được quyết định.
“Trong Bát công tử, chắc hẳn ngươi là người có thực lực yếu nhất. So với công tử Quan Sơn, sư huynh của ngươi thì ngươi vẫn yếu hơn một chút”.
Bạch Lê Hiên nhìn đối phương, bình thản nói.
“Đừng nói nữa, ta nhận thua”.
Nhạc Thanh cười khổ, chán nản nhận thua.
“Đa tạ”.
Bạch Lê Hiên cất kiếm vào vỏ, nhìn theo đối phương xuống đài, nhưng tâm trí lại không nghĩ về Nhạc Thanh.
Ánh mắt đảo qua lối vào quảng trường Long Môn, hắn ta trầm tư suy nghĩ, tên kia thật sự không tới ư?
“Trận thứ tư, công tử Vân Chân đấu với công tử Táng Hoa”.
Sau khi Bạch Lê Hiên xuống đài, Tần vương bình tĩnh lên tiếng.
Lâm Nhất đến muộn tương đương với việc bỏ quyền thi đấu, Vân Chân đã thắng, hắn ta chỉ cần đi ngang qua sân khấu là có thể tiến vào vòng loại bốn. Dù Lâm Nhất có đến cũng phải nhận được sự đồng ý của Vân Chân mới có tư cách thi đấu.
Trước đây cũng từng có trường hợp tương tự.
Nhưng chỉ cần đối thủ không đồng ý, dù đến kịp lúc cũng sẽ bị cưỡng chế xử thua.
Vân Chân chán chường đi lên chiến đài vương giả, nhìn trọng tài bảo: “Đừng lề mề nữa, tiểu tử này không đến được đâu”.
Trọng tài nghĩ thầm, Long Môn tranh tài ba năm mới tổ chức một lần, vì không tới kịp mà bị xử thua thì thật đáng tiếc.
Nhưng quy tắc là quy tắc, không thể thay đổi vì một người được.
“Ơ?”
Nhưng khi trọng tài vừa định lên tiếng tuyên bố Vân Chân giành chiến thắng, mặt ông ta đột nhiên biến sắc.
“Có chuyện gì vậy?”
Vân Chân nhìn theo tầm mắt của trọng tài. Ở cuối tầm mắt, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, con ngươi hắn ta đột nhiên co lại.
Khi trọng tài chuẩn bị tuyên bố Vân Chân thắng thì quảng trường Long Môn đột nhiên trở nên xôn xao, rất nhiều người ngoảnh đầu lại nhìn. Ở lối vào quảng trường, một thiếu niên áo xanh đeo hộp đựng kiếm, cưỡi ngựa Huyết Long với bộ lông đỏ tươi, chậm rãi đi tới dưới ánh mặt trời.
Không cần phải nói, thiếu niên xuất hiện này đương nhiên là công tử Táng Hoa - Lâm Nhất.
Sau một lúc kinh ngạc khi thấy Lâm Nhất xuất hiện, rất nhiều người nở nụ cười kích động.
“Đến rồi!”
“Cuối cùng tiểu tử này cũng đến, chắc là vẫn kịp đấu với Vân Chân một trận”, Bạch Lê Hiên nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt có tia sáng loé qua.
Bên phía Ma Nguyệt Sơn Trang, Tư Tuyết Y nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, khoé miệng hơi cong lên.
Có người cười rất vui vẻ, cũng có người cười rất dữ tợn, ví dụ như Tần Vũ ngồi bên cạnh ngai vàng Tử Thanh. Đầu tiên là hắn ta sững sờ, sau đó lập tức cười khẩy, sát khí lạnh băng loé qua trong mắt.
Cuối cùng cũng đến, nếu không thật sự rất phiền toái, tay phải siết chặt cho thấy sự phẫn nộ và mừng rỡ trong lòng hắn ta.