Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.
Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.
La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.
“Không cần”.
Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.
La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”
“Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.
Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.
La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”