*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng nàng ta vừa tránh sang bên cạnh, những con sóng lớn lại cuốn tới từ bốn phía.
“Chết tiệt! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết phải ăn nói với tiểu nha đầu kia như thế nào...”
Liễu Vân Yên khẽ cắn môi, quơ kiếm chém ra một con đường, miễn cưỡng đi ra được.
Nếu không đi, lát nữa dù có muốn đi cũng không ra ngoài được.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở bên khác, Lâm Nhất đang chạy trốn trông sắc mặt hơi tái nhợt, vết máu trên khoé miệng vẫn chưa khô. Hắn chạy như điên trên mặt hồ, cứ mỗi bước đi, sau lưng hắn sẽ dâng lên sóng lớn, chỉ dư chấn thôi đã đủ khiến hắn sợ run người.
Ầm!
Bỗng nhiên, một tia điện loá mắt chiếu sáng cả vùng không gian này thành màu tím.
Tiếp đó có tiếng xé gió chói tai vang lên, Lâm Nhất khẽ biến sắc, quay phắt người lại, rút kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ.
Keng keng keng!
Kiếm Táng Hoa múa may chém cho mấy chục tia điện bay tới từ đối diện nổ tung liên tục.
Tiếng tia điện nổ tung không ngừng vang vọng ở bốn phía.
Trên không trung, cơ thể khổng lồ như núi của con trăn khoác trên mình lớp vảy tím kia rơi xuống tạo thành cái bóng lớn, đôi mắt phồng lên phóng ra sát khí lạnh lẽo, chiếc sừng trên đầu loé ra tia điện.
Hung uy cấp bậc bá chủ khiến Lâm Nhất ở bên dưới như bị vùi trong vũng bùn.
Trước hung uy này, Thất Huyền bộ cũng bị giảm uy lực rất nhiều.
Bùm!
Kiếm quang tràn ngập kiếm ý Tiên Thiên chém đứt tia điện cuối cùng, Lâm Nhất lùi nhanh về sau.
Vừa mới lùi lại, vị trí hắn vừa đứng lập tức nhô lên một cây mâu điện sắc bén, thủ đoạn thật nhiều, khó lòng phòng bị.
Grừ!
Con trăn lơ lửng trên không trung giận dữ gầm lên. Trước uy áp kinh khủng, một bức tường sóng cao vài trăm mét đột nhiên dâng lên trên mặt hồ, cuốn tới như sóng thần.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, sâu trong đó cảm giác như cả thế giới sắp sụp đổ.
Khi đứng trước cơn sóng thần kia, trông Lâm Nhất thật nhỏ bé.
“Không nên trêu chọc loại hung thú này, ít nhất là không nên động vào nó khi ở hồ Tử Vân, thua thiệt quá nhiều”.
Trong tuyệt cảnh như thế này, Lâm Nhất lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Hô!