Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1708



Nhưng câu nói cuối cùng lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa.  

Ngày mai phải đến?  

Ý trong lời nói đúng là đáng để nghiền ngẫm.  

“Lâm chấp sự quả là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác, ta chưa bao giờ thấy Mặc Linh sư tỷ thua thiệt lớn như vậy”.  

“Phải đấy, trước kia xem tranh của Lâm chấp sự không hiểu, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải cố ý làm loạn trình tự thì sao có thể dùng linh văn thuộc tính phong để liên kết. Bọn ta còn buông lời chế giễu, thật là xấu hổ”.  

“Vừa rồi đã đắc tội, xin lỗi”.  

Bây giờ, những người khác tham gia khảo hạch trên đài cao đều không thể không khâm phục Lâm Nhất.  

Bọn họ nhìn Mặc Linh đi xa rồi, lần lượt chắp tay nói.  

Không nghi ngờ gì nữa, Lâm Nhất thể hiện ra thiên phú cấp bậc này tất nhiên sẽ rất có triển vọng.  

Bây giờ kết thân với hắn tốt hơn là gây thù với hắn nhiều.  

Lâm Nhất cũng không so đo, người đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử với người như vậy.  

Nếu bọn họ đã tươi cười nhận lỗi, đương nhiên hắn cũng không tỏ ra khó chịu gì, lần lượt mỉm cười đáp lại.  

“Công tử Táng Hoa, uy phong lớn thật!”  

Trong lúc mấy người họ nói cười với nhau, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên, đó là Cổ Đằng đã bị mọi người cho vào quên lãng.  

Gương mặt hắn ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói, hàm răng còn phát ra tiếng ken két.  

Có thể đoán được trong lòng Cổ Đằng đang kìm nén cơn giận lớn đến mức nào.  

Những người khác thấy vậy đều biến sắc, không dám ở lâu, vội vàng rời đi.  

Lâm Nhất không biểu lộ cảm xúc gì, bây giờ hắn không có tâm trạng để ý tới con chó nhà có tang này, quay người định đi.  

“Đồ chó má, đứng lại cho ta!”.  

Sắc mặt Cổ Đằng u ám, lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh nhạt nói: “Trước kia, nếu không có Mặc Linh sư tỷ, tên nhóc ngươi đã bị ta phế rồi. Bây giờ hại ta mất hết mặt mũi, ngươi còn định chạy, ngây thơ quá đấy!”  

Lâm Nhất xoay lưng về phía hắn ta, vẻ mặt lập tức lạnh đi, khóe miệng hiện lên ý cười.  

Thú vị…  

Không chịu thôi phải không, thật sự cho rằng mình hơn được Lâm Nhất này rồi chắc?  

Nếu ngươi đã muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi tới cùng. Lâm Nhất dừng bước, quay người lại, khẽ giọng cười nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai ngây thơ. Hôm nay Lâm mỗ sẽ đứng đây, để xem ngươi phế ta như thế nào”.  

Không ai ngờ được sóng gió đã trôi qua lại nổi sóng lần nữa.  

Nhưng nghĩ lại, với tính cách của Cổ Đằng mà dừng tay ở đây mới là lạ.  

Trước kia, Lâm Nhất chỉ ngồi nhầm chỗ của hắn ta một lúc, hắn ta đã trắng trợn bắt Lâm Nhất phải li3m cho sạch.  

Bây giờ, hắn ta bị mất mặt trước đám đông như vậy, còn bị Mặc Linh vô tình giễu cợt, sao hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.