*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh tượng này khiến người xem không khỏi thở dài.
Lâm Nhất từ từ hạ xuống đài cao, cách đó không xa, Cổ Đằng bị dọa tái mặt, hắn ta quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào giữa hai chân, không dám liếc nhìn Lâm Nhất dù chỉ là một cái.
“Cung Minh là bạn của Lâm Nhất này, trong thư viện Thiên Phủ, nếu ai dám đụng đến hắn thì kết cục của Cổ Phong ngày hôm nay chính là bài học tốt nhất!”
Gió khẽ lướt qua, Lâm Nhất nhìn quanh một lượt, giọng hắn vừa kiên định vừa có lực.
“Lâm Nhất…”
Nghe vậy, Cung Minh sững sờ, hắn ta hoàn toàn không nghĩ Lâm Nhất sẽ nói ra những lời như vậy. Người thiếu niên này có thể dễ dàng đánh bại Cổ Phong thì chắc chắn sẽ nổi danh trong thư viện Thiên Phủ, được người người biết đến.
Vậy mà… hắn vẫn không quên người bạn Cung Minh này.
Bất chợt, Cung Minh có cảm giác rất ấm áp, hắn ta nắm chặt quyền, trong lòng chỉ có hai chữ: Xứng đáng!
“Đi thôi, Cung huynh không cần đợi ở đây!”
Lâm Nhất lại mỉm cười, khẽ nói.
“Được!”
Nghe vậy, Cung Minh lộ vẻ mừng rỡ, có cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có. Ở khoảnh khắc này, hắn ta cảm nhận được nhiệt huyết trong cơ thể đang sôi trào.
Quảng trường Hỏa Ngục.
Lâm Nhất và Cung Minh đã đi khỏi, nhưng Cổ Đằng trên đài và Cổ Phong vẫn còn quỳ lại đó.
Hai người kia đã đi rất xa, ngay cả bóng lưng cũng không còn thấy rõ, nhưng hai người đang quỳ lại không dám đứng dậy.
Hai anh em hùng hổ kéo đến, muốn Lâm Nhất phải quỳ xuống xin tha, nhưng không ngờ kết cục lại biến thành như vậy.
Không chỉ riêng bọn họ, rất nhiều đệ tử nội môn ở gần đó cũng thở dài.
Ngoại trừ đám người này, một số đệ tử cốt cán âm thầm đến đây cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi khi nhìn thấy Cổ Phong đang quỳ trên mặt đất.
Vốn dĩ bọn họ bị hấp dẫn bởi hào quang của hoa Hỏa Ngục, nào ngờ vừa đến lại thấy một màn hay ho như vậy.
E là không đến nửa ngày, trận phong ba này sẽ lan truyền khắp toàn bộ thư viện Thiên Phủ.
Muốn người ta không biết đến danh tiếng của công tử Táng Hoa sợ là vô cùng khó.
Dưới chân Linh Mộc Phong.
“Cung huynh, e là với vết thương này, ngươi khó mà tiến vào mật cảnh. Ngươi hãy cầm lấy tấm thẻ ngọc này, đem đi đổi một ít đan dược đi”.
Lúc sắp đến chân núi, Lâm Nhất bỗng dừng chân, rồi lấy ra thẻ ngọc của Mặc Linh giao cho đối phương.
Cung Minh run rẩy nhận lấy, chần chờ nói: “Như vậy có ổn không?”