Năm bình Huyền Âm Đan sợ là đến một viên cũng không đòi lại được nữa rồi!
Mai Tử Viêm này cũng thực là ngây thơ, đồ mà Lâm Nhất cướp được thì sẽ chẳng có chuyện hắn mang trả lại. Huống hồ đối phương lại tự mình mang đến tặng, có thể trả lại cho y thì mới gặp quỷ đó.
Nhìn nụ cười bên khoé môi của Lâm Nhất, rõ ràng mang đầy ý châm chọc, Mai Tử Viêm coi như đã hiểu ra.
Thằng nhóc này từ đầu đến cuối đều chưa từng có ý định nhường lại hoa Hoả Ngục cho y, hắn là cố ý muốn gài bẫy y.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, muốn mở miệng đòi thì quả thực khó mà chấp nhận được sự mất mặt này.
Trong thư viện Thiên Phủ, danh tiếng của y không thua gì Mặc Linh, nào đã từng phải chịu thiệt thòi như vậy.
“Lâm huynh đệ thực biết nói đùa, Mai mỗ thân phận thế nào, đồ đã tặng đi há lại đòi về, làm phiền rồi”.
Mai Tử Viêm mất nửa ngày mới bình tĩnh lại được, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc, sau đó chắp tay rời đi.
Vào giây phút khi y xoay người rời đi, gương mặt tuấn thú lập tức đen xì, trông vô cùng khó coi.
Đợi sau khi đối phương đi thật xa, Cung Minh mới thở phào một hơi, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, hắn ta vô cùng căng thẳng.
“Người này thực là biết gài bẫy người, rõ ràng là muốn đến lừa hoa Hoả Ngục của ta nhưng lại bày ra đủ thứ trò gian xảo. Cũng không nghĩ lại xem ta nếu như đã lấy được hoa Hoả Ngục thì há có thể ngu đến mức mang nó đi tặng chứ”.
Lâm Nhất nhìn bóng lưng của đối phương, lạnh lùng cười một tiếng, trong đáy mắt mang đầy vẻ châm biếm.
Cung Minh thầm cười khổ trong lòng, bẫy này có sâu đến đâu thì cũng không sâu bằng lòng dạ của ngươi.
Hắn mặt không đỏ tim không đập lừa mất năm bình Huyền Âm Đan của Mai Tử Viêm, đoán chừng đối phương có lẽ đã nảy sinh ý muốn giết người luôn rồi. Một hồi sau Cung Minh mới trầm giọng nói: “Lâm Nhất, ngươi nên trả lại cho y, với tính cách của y há lại để cho ngươi lấy không Huyền Âm Đan của y”.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn đối phương một cái, khẽ cười nói: “Trả lại? Sao có thể”.
“Mai sư huynh này hiểu rõ lòng ta, Lâm mỗ đang phát rầu vì không đột phá được cảnh giới Âm Huyền đại thành, y liền mang Huyền Âm Đan này đến tặng. Đây có khác gì đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh, khát nước lại có người đưa nước đến, ý tốt như vậy, quả thực là chẳng có lý do gì để từ chối cả”.
Vừa nói, Lâm Nhất vừa lấy ra một bình Huyền Âm Đan ném qua cho Cung Minh.
Cung Minh tiện tay đón lấy nhìn, sắc mặt thoắt cái thay đổi, có chút lắp bắp nói: “Lâm huynh, cái… cái này… ta thực sự không dám lấy đâu”.
“Có gì mà không dám? Nếu như thực sự không cần vậy thì trả lại cho ta đi, ta không có sĩ diện như Mai Tử Viêm kia đâu”.
Hai mắt Lâm Nhất khẽ nheo lại, khẽ giọng cười nói.
“Ta… ta vẫn nên nhận thì hơn”.
Do dự một hồi, Cung Minh cắn chặt răng thu lại, Huyền Âm Đan quả thực có sức hấp dẫn quá lớn với hắn ta.
Lâm Nhất vỗ vai hắn ta mỉm cười nói: “Yên tâm nhận đi, kẻ khờ lắm tiền như Mai Tử Viêm không nhiều đâu”.
Trong lòng Cung Minh thầm cười khổ, không dám nói gì thêm.
Cả thư viện Thiên Phủ rộng lớn, e là chỉ có Lâm Nhất mới dám nói ra câu như vậy.
Người khác có mượn thêm một trăm lá gan nữa thì cũng không dám có khí phách như vậy ở trước mặt Mai Tử Viêm. Không chủ động dâng tặng hoa Hoả Ngục thì đã được tính là có chút gan dạ rồi.