*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tính cách này của ngươi chẳng hề thay đổi chút nào, mới vừa giải quyết xong hai huynh đệ Cổ Phong, chớp mắt lại đi lừa bịp Mai Tử Viêm. Công tử Táng Hoa, đúng là chẳng coi ai ra gì, ta còn cho rằng ngươi sẽ kiềm chế bớt lại một chút chứ”.
Mặc Linh như cười như không nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ mặt đầy ý trêu chọc.
Lâm Nhất cười vô tội nói: “Sao có thể nói là lừa bịp chứ, Huyền Âm Đan này rõ ràng là do Mai sư huynh tặng ta mà”.
“Lừa thì cũng đã lừa rồi, sợ y làm gì, có ta ở trong thư viện Thiên Phủ này. Có cho y mượn thêm lá gan nữa cũng không dám ra tay với ngươi”.
Mặc Linh lại nhắc đến người này, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh thường rõ rệt, thậm chí còn có vẻ căm ghét.
Nghĩ lại, hai người này trước giờ luôn có mối thù xưa hận cũ, Mai Tử Viêm kia có lẽ cũng từng chịu thiệt bởi nàng ta.
“Người này trước giờ luôn thích đối đầu với ta, muốn tranh vị trí đứng đầu với ta nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám đường đường chính chính đấu một trận. Nửa năm trước bị ta dạy dỗ cho một trận nên mới bớt đi nhiều, chẳng qua là vẫn không che giấu nổi. Nói thực với ngươi, Cổ Phong này chính là do bị hắn xúi giục đến đối phó với ngươi”.
Mặc Linh nhấp một ngụm trà, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ lạnh lùng hờ hững nói.
Lâm Nhất khẽ nhíu mày, không ngờ được trong câu chuyện này lại còn có tình tiết như thế.
Chẳng qua khúc mắc giữa hai người, hắn tạm thời không muốn tham gia vào nên đổi đề tài nói chuyện: “Sư tỷ, hình như không có hứng thú mấy với hoa Hoả Ngục”.
Mặc Linh gật đầu, đáy mắt thoáng loé lên, trầm giọng nói: “Huyền sư tứ phẩm thì có thể sánh ngang được với cảnh giới Thiên Phách, ba năm tới ta chắc chắn có thể thăng cấp Huyền sư tứ phẩm. Tu vi võ đạo với ta mà nói không đến mức quan trọng như thế, ta cũng không có nhiều sức lực để phân tâm đến phương diện này”.
Trong ba năm tới chắc chắn sẽ thăng cấp Huyền sư tứ phẩm, giọng điệu này có vẻ khá là tự tin.
Nói chuyện phiếm một hồi, Mặc Linh không tiếp tục nói về hoa Hoả Ngục nữa mà bắt đầu bài dạy của ngày hôm nay.
“Hôm nay sư tỷ có thể dạy ta Linh đồ nhị phẩm mới rồi chứ?”
Lâm Nhất nóng lòng muốn thử sức, hắn đã được kiểm chứng lực sát thương của Hoả Mạn Sơn Hà Đồ từ trên người Cổ Phong rồi.
Nên đối với Linh đồ nhị phẩm mạnh hơn thì lại càng mong chờ hơn.
“Sợ là không thể dạy ngươi…”.
Thấy trên mặt Lâm Nhất lộ ra vẻ thất vọng, Mặc Linh khẽ cười nói: “Linh đồ nhị phẩm không thể dạy cho ngươi, nhưng Linh đồ tam phẩm thì có thể. Với cảnh giới hiện tại của ngươi, cho dù Linh đồ nhị phẩm có mạnh hơn nữa thì cũng không thể thực sự trở thành binh khí giết người, nhưng Linh đồ tam phẩm thì lại khác. Nếu có thể phát huy được mười phần Linh vận thì cũng chưa chắc đã không thể giết được người ở cảnh giới Dương Huyền đại thành”.
Lâm Nhất nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, nghi ngờ nói: “Nhưng ta không phải Huyền sư tam phẩm, càng không biết Linh đồ tam phẩm”.
“Nhưng ngươi rồi cũng sẽ trở thành Huyền sư tam phẩm, không phải sao?”
Mặc Linh mỉm cười hỏi ngược lại.
Trái lại khiến cho Lâm Nhất có chút không biết phải trả lời ra sao, lời nói của đối phương vô cùng thâm ý, nhưng hắn lại không thể nghĩ ra lý lẽ gì để phản bác lại”.