*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Con người lúc ở trạng thái nông nổi rất dễ đưa ra những quyết định sai lầm, việc mà ta muốn nói với ngươi liên quan đến sinh tử tồn vong của thư viện. Ta không hy vọng ngươi sẽ hối hận, bởi vì ngươi một khi đồng ý rồi thì trách nhiệm mà ngươi phải gánh vác còn nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi”.
“Có nghiêm trọng vậy sao?”
“Có”.
Vẻ mặt Mặc Linh nghiêm túc gật đầu, không giống như đang nói đùa.
Bộ dạng như vậy lại khiến Lâm Nhất từ từ bình tĩnh lại, thư viện Thiên Phủ có việc nhờ đến mình thì e là chẳng hề đơn giản như vậy.
“Cô không sợ sau khi ta bình tĩnh lại sẽ không đồng ý nữa sao?”
Lâm Nhất cười thăm dò nói.
Mặc Linh mỉm cười không tiếp lời mà trầm giọng nói: “Sáu ngày sau, hồ Huyền Âm sẽ mở cửa với bên ngoài, đến lúc đó sẽ có hoa Huyền Âm được sinh ra. Hoa Huyền Âm đó mặc dù không bì được với hoa Hoả Ngục, nhưng đối với người thuộc cảnh giới Âm Huyền như ngươi thì lại vô cùng phù hợp”.
Hồ Huyền Âm?
Lâm Nhất sờ cằm, vùng bảo địa toạ lạc trên đỉnh của Linh Mộc Phong, mỗi ba tháng lại mở ra một lần kia.
Đến lúc đó sẽ có Linh nhũ tràn ra, Linh nhũ tràn ra sẽ có hoa Huyền Âm bung nở dưới đáy hồ.
Mỗi lần đấu tranh vì hoa Huyền Âm này đều sẽ rất sôi nổi náo nhiệt, nói ra thì đây cũng là một việc lớn của thư viện Thiên Phủ.
Mặc Linh nhìn về phía Lâm Nhất khẽ nói: “Đợi sau khi cuộc tranh đấu hoa Huyền Âm kết thúc, ta sẽ lại nói kỹ hơn với ngươi về việc này”.
Rốt cuộc là việc gì lại liên quan đến sự tồn vong của thư viện Thiên Phủ, trong lòng Lâm Nhất khá là tò mò.
Nhưng Mặc Linh đã nói rõ rồi, hắn cũng không tiện truy hỏi.
Thấy Lâm Nhất gật đầu, Mặc Linh cười nói: “Nói đến đây, ngươi đến thư viện Thiên Phủ lâu như vậy rồi còn chưa từng đi đến điện Tàng Thư đúng không?”
“Ta cũng muốn đi nhưng chấp sự Khách khanh hình như không có tư cách vào đó”.
Nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ đương nhiên Lăng Tiêu Kiếm Các không thể sánh được, điện Tàng Thư của thư viện Thiên Phủ này hắn đã muốn đến từ lâu rồi.
Nhưng hết cách, hắn không thể đi.
“Ngày mai, Vân Yên sẽ đưa ngươi đi một chuyến, ngươi có thể tuỳ ý chọn một môn công pháp võ kỹ”.
“Thật sao?”
Mắt Lâm Nhất sáng rực, bây giờ mới thấy cảm giác không vui vì bị gài bẫy giảm đi không ít.
“Đương nhiên là thật”.
“Vậy ta cảm ơn Mặc sư tỷ trước”.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Nhất ở trong Linh Mộc Phong theo đúng lời hẹn gặp được Liễu Vân Yên.
Đã lâu không gặp, Liễu Vân Yên trông có vẻ tiều tuỵ và gầy đi nhiều, nhưng trái lại tu vi tăng tiến không ít. Đã bước vào cảnh giới Âm Huyền đại thành trước hắn một bước.
“Xem ra ấn tượng của sư tỷ với ngươi không tệ, đã cho phép ngươi bước vào điện Tàng Thư rồi”.
Liễu Vân Yên nhìn thấy Lâm Nhất, trên mặt lộ ra ý cười, giữa hai người đã thân quen từ lâu nên bỏ qua những câu nói khách sáo.
Lâm Nhất rất động lòng với điện Tàng Thư này.
Nền tảng sức mạnh của thế lực cấp chuẩn bá chủ đều nằm ở đây, muốn có được tư cách bước chân vào đó một lần là tương đối khó khăn.