*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tia sáng trong mắt Dương Hùng giảm bớt, lên tiếng hỏi.
“Ha ha, sư huynh, bọn ta đã làm theo lời dặn của huynh, lan truyền lời huynh nói ra khắp thư viện Thiên Phủ. Bây giờ, khắp thư viện đều biết chuyện huynh sẽ ra tay với hắn trong trận đấu tranh giành hoa Huyền Âm”.
“Nhưng tên nhóc đó hình như sợ thật rồi, đóng cửa không ra ngoài, mãi không thấy bóng dáng”.
Hai người vội vàng cung kính nói.
“Sợ rồi sao?”
Khóe miệng Dương Hùng lộ ra ý cười, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Như vậy thì chẳng thú vị gì, ta thật sự muốn xem xem phong thái của công tử Táng Hoa”.
Hắn ta lan tin ra là muốn khiêu khích Lâm Nhất, khiến Lâm Nhất không đi cũng phải đi.
Nếu Lâm Nhất sợ mà không đi thật, ngược lại có chút biến khéo thành vụng.
Nhưng cũng không sao, nếu hắn sợ thật thì danh tiếng của hắn ở thư viện Thiên Phủ cũng không còn. Sau này đợi hắn ta đột phá lên cảnh giới Dương Huyền, hắn ta dư thời gian để giáo huấn Lâm Nhất.
Dương Hùng này xưa nay nói được làm được.
Loại phế vật đó còn tự cho mình lợi hại thật, hoàn toàn không để hắn ta vào trong mắt.
Sát ý lóe lên trong mắt, Dương Hùng thầm nghĩ, món nợ này sớm muộn cũng phải thanh toán!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống, Linh Mộc phong ở thư viện Thiên Phủ trở nên náo nhiệt chưa từng có. Hầu như tất cả đệ tử nội môn đều đến đây, ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn về phía đỉnh núi.
Bình thường Linh Mộc phong tương đương với cấm địa của đệ tử nội môn, không được bước vào.
Nhưng hôm nay, bọn họ không chỉ có thể vào trong mà còn có thể lên đỉnh núi, hưởng thụ Huyền Âm linh nhũ cực kì quý giá. Nếu may mắn lấy được một đóa hoa Huyền Âm thì coi như lời to.
Dù không giành được hoa Huyền Âm, chỉ riêng Huyền Âm linh nhũ đã không phụ sự kỳ vọng của những đệ tử nội môn này.
Với một số ít người mà nói, cuộc tranh giành hoa Huyền Âm này là một bữa tiệc thịnh soạn thật sự, chính là lúc tỏa sáng, chứng minh bản thân. Nếu có thể trở nên xuất chúng trong cuộc tranh giành này, được vị trưởng lão nào đó để ý đến thì có khả năng sẽ được thu nhận làm đệ tử quan môn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thịnh hội lần này sẽ là đợt cạnh tranh khá kịch liệt.
Nhìn từ xa, dòng người đi lên đỉnh núi giống như con rắn dài không ngừng bò lượn. Vô số bóng người bay vọt lên trời, có thể nói là rất hoành tráng.
Đệ tử nòng cốt vốn sống trên Linh Mộc phong, đang ở trong sân nhà mình nhìn cảnh này, hiện rõ sự khinh thường.
Trước nay, đám đệ tử nội môn chỉ là làm nền cho trận đấu tranh giành hoa Huyền Âm, nhân vật chính thật sự luôn luôn là đệ tử nòng cốt bọn họ, không có ngoại lệ.
Nhiều người nhìn thấy đám đệ tử nội môn với ánh mắt nóng bỏng thì thậm chí còn chế giễu.
Ở ngoài biệt viện thuộc về Lâm Nhất, một nam và một nữ đang đứng đợi với vẻ sốt ruột, biểu cảm trên mặt hơi phức tạp.
Người nam là Cung Minh, khí tức ngưng đọng hùng hậu, thời gian này tu vi của hắn ta đã tăng tiến không ít. Cô gái vẻ ngoài xinh xắn là Bạch Vân, nàng ta đã tốn bao công sức mới tìm được nơi này.
“Thú vị, chẳng lẽ hai người cho rằng Lâm Nhất sẽ xuất hiện hay sao?”
Đúng lúc đó, một giọng nói chói tai vang lên, Bạch Vân và Cung Minh quay đầu lại.