“Trong những năm qua, bốn thư viện này đều phát triển rất nhanh chóng ở các thành Châu khác. Nếu nói về người nổi tiếng nhất thì chắc chắn là Tào Chấn của thư viện Tử Lô. Hắn ta và Mục nha đầu đều đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Thực lực của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền tiểu thành từ lâu, nghe nói trong vòng một năm có cơ hội đột phá Âm Huyền đại thành, thậm chí là cảnh giới Âm Huyền viên mãn, còn có khả năng giành được một vị trí trên bảng Long Vân”, Mặc Linh nghiêm túc, trầm giọng giới thiệu.
Lâm Nhất nghĩ thầm trong lòng, thực lực của thư viện Tử Lô thật đáng sợ, thảo nào hai mươi năm trước đã dám tự tin như thế.
Hình như hắn cũng có chút ấn tượng về Bắc Tuyết Sơn Trang.
Đúng rồi, yêu nghiệt Nam Cung Vãn Ngọc chưa vào Tử Phủ đã nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên giống hắn cũng đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang.
Có thể nhận được đánh giá cao như thế ở Bắc Tuyết Sơn Trang, tên Tào Chấn này e rằng cũng rất khó đối phó.
“Chắc hẳn Tào Chấn đã đạt tới cảnh giới Âm Huyền tiểu thành đỉnh phong, hơn nữa ngoại trừ trình độ Linh văn, người này còn rất giỏi đao pháp. Hắn ta đã tu luyện Tuyệt Vân Đao của Bắc Tuyết Sơn Trang đến mức độ khá cao thâm...”
Nhắc tới Tào Chấn, Mặc Linh luôn tự tin cũng cảm thấy bất lực, một lát sau mới cười bảo: “Nhưng chúng ta cũng không phải không có cơ hội, những thế lực này chỉ được mời một ngoại viện, nhưng luật của cuộc chiến giữa năm thư viện là ba ván thắng hai. Mục nha đầu đến từ Bắc Tuyết Sơn Trang, nhưng nàng ta là cháu gái của Viện trưởng nên không chiếm danh ngạch ngoại viện. Tính cả Mục nha đầu và con át chủ bài đánh bất ngờ là công tử Táng Hoa ngươi đây, chưa chắc không có cơ hội”.
Trong lời nói, Mặc Linh đánh giá rất cao về thực lực của Lâm Nhất, thậm chí còn so sánh hắn với các đệ tử của thế lực cấp bậc bá chủ kia.
Lâm Nhất chỉ cười, không nói lời nào.
Có lẽ nàng ta suy nghĩ hơi đơn giản, nha đầu Mục Tuyết không chào đón hắn cho lắm. Nàng ta đã yêu cầu hắn chủ động rút lui, từ bỏ danh ngạch ngoại viện mấy lần.
Tính cách Lâm Nhất rất lãnh đạm, nếu đã không tranh thì thôi, một khi quyết định tranh đấu thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Nếu nha đầu kia tiếp tục ngang ngược, sự nhẫn nại của hắn cũng sẽ dừng tại đây.
Một lát sau, Ngự Thư Đường đã xuất hiện trong tầm mắt.
Mây đen kéo đến trên bầu trời như một cơn bão có thể ập đến bất cứ lúc nào, nó khá phù hợp với bầu không khí của thư viện lúc này.
Cảm nhận được bầu không khí nặng nề này, hôm nay có rất nhiều đệ tử nòng cốt của thư viện Thiên Phủ tập trung bên ngoài Ngự Thư Đường.
Tất cả mọi người đều đang nôn nóng chờ đợi, những người nắm bắt được tin tức trước đều đã biết cuộc chiến giữa năm thư viện này liên quan đến sự tồn vong của thư viện.
Trên cương vị là đệ tử của thư viện, tất nhiên mọi người sẽ có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu. Họ đều đã nghe ít nhiều về nỗi nhục hai mươi năm trước, không ai muốn chịu nhục thêm một lần nữa cả.
“Mặc Linh sư tỷ đến rồi!”
“Còn có cả Liễu Vân Yên và Lâm Nhất. Liễu Vân Yên chắc chắn cũng chiếm một danh ngạch trong cuộc chiến giữa năm thư viện, có vẻ như họ đang chuẩn bị trao danh ngạch ngoại viện cho Lâm Nhất”.
“Thực lực của Lâm Nhất cũng không tầm thường đâu, nhưng ta nghe nói ngoại viện của những thư viện kia đều là nhân tài đến từ thế lực cấp bậc bá chủ”.
“Khó nói trước được, nghe đồn Mai Tử Viêm sư huynh cũng mời một đệ tử thâm niên thuộc thế lực cấp bậc bá chủ đến tham gia cuộc chiến giữa năm thư viện. Bây giờ các trưởng lão của Ngự Thư Đường vẫn chưa có quyết định cuối cùng, thật ra danh ngạch ngoại viện vẫn chưa quyết định”.
Khi đám người Lâm Nhất xuất hiện, xung quanh lập tức có không ít ánh mắt đổ dồn về, rất nhiều lời xì xào bàn tán vang lên.
Mười ngày trước, Lâm Nhất đã đánh tên đệ tử thư viện Bạch Ngọc kia tơi bời, còn sỉ nhục đối phương một phen. Có thể nói là làm hả hê lòng người, bây giờ danh tiếng của hắn ở thư viện rất tốt.
Chỉ là có tin đồn rò rỉ ra ngoài khiến mọi người cảm thấy có lẽ nên đổi thành nhân tài của thế lực cấp bậc bá chủ sẽ an toàn và đáng tin cậy hơn.
Có ai chưa từng nghe nói đến uy danh của chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa kia chứ?
Ai trong số họ cũng có tên tuổi vang dội, làm lòng người kính sợ.
Nghe thấy những lời phê bình này, Mặc Linh khẽ cau mày, lén nhìn sang Lâm Nhất, thấy đối phương bình tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.