Tiên Thiên kiếm ý khắp toàn thân xao động theo luồng Chân nguyên trong cơ thể, không ngừng tích tụ lại như hàng ngàn mũi tên khí dạt dào trong đất trời từ khắp tứ phưng ngưng tụ lại.
Kiếm ý mênh mông khiến mấy chục mảnh kiếm như một đoá hoa bung nở trước mặt Lâm Nhất bỗng nhiên đứng yên. Phảng phất quanh cơ thể hắn, thời gian đã bị giam cầm.
Đây là muốn làm gì?
Trong mắt tất cả mọi người đều thoáng vẻ ngạc nhiên, kiếm đã nát rồi, chẳng lẽ hắn còn không muốn buông tha cho Lãnh Hạo Vũ sao?
Đúng vào lúc ai nấy đều đầy vẻ nghi ngờ, kiếm thế khắp toàn thân Lâm Nhất ngưng tụ đến đỉnh phong, hắn hét lớn một tiếng.
Uỳnh!
Trong trời đất như có tiếng kiếm âm du dương vang khắp tám phương, Lâm Nhất vươn bàn tay phải ra, trong số những mảnh kiếm tinh tế trước người, rút ra một mảnh. Hắn tựa như đang hái một cánh hoa, vào giây phút khi cánh hoa bị kẹp lấy, những mảnh kiếm khác bỗng nổ tung thành bột mịn.
Trong một thoáng, kiếm thế mênh mông và Chân nguyên dạt dào tích tụ trong cơ thể bỗng tràn hết vào mảnh kiếm vụn này.
Lâm Nhất vươn tay đẩy nhẹ về phía trước, mảnh kiếm vụn trong tay bắn vọt ra mang theo kiếm thế vô biên. Ở giữa không trung hoá thành một luồng kinh hồng, nơi nó bay qua liền ngưng tụ thành dải lụa sặc sỡ ánh bạc, mãi không tan đi.
Viu!
Gần như trong nháy mắt, mảnh vỡ đã đâm vào sâu trong mi tâm của Lãnh Hạo Vũ. Hắn ta còn chưa kịp xoay người thì khí cơ trên người đã biến mất, Lâm Chí Viễn ở bên cạnh cảm thấy nghi ngờ, nghiêng người nhìn sang.
Ầm!
Trong người Lãnh Hạo Vũ bị kiếm thế vô tận xuyên qua, lúc Lâm Chí Viễn xoay người, thân thể hắn ta đã nổ tung, xương cốt cũng không còn.
Phụt!
Dư âm dao động làm Lâm Chí Viễn phun ra một ngụm máu, văng ra xa, sau khi đứng dậy, hắn ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy không quay đầu lại.
Kể thì thấy lâu, nhưng thực tế cả tình huống chỉ diễn ra trong nháy mắt, Lâm Chí Viễn còn không kịp xoay người.
“Thật đáng sợ, chỉ mới là Dương Huyền tiểu thành đã có thể đánh bại hai thiên tài trên bảng Long Vân”.
“Rốt cuộc người này là ai?”
“Hình như là Lâm Nhất, Tào Chấn của Bắc Tuyết Sơn Trang lúc trước đã thua trong tay hắn, công tử Táng Hoa Lâm Nhất đúng là danh bất hư truyền, trưởng thành nhanh đến thế”.
“Tốc độ quật khởi của tên này đúng là đáng sợ, đánh bại Tào Chấn cũng chỉ là chuyện của một tháng trước thôi đúng không? Hôm nay lại một mình gạch tên Lãnh Hạo Vũ khỏi bảng Long Vân rồi”.
Một đấu hai, một chết một chạy trốn.
Chiến tích như thế hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người, không ai ngờ rằng kết quả sẽ là như thế.
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Nhất với vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.