Tuy nhiên, chắc chắn các tầng sau không dễ tu luyện như vậy.
Suy cho cùng, với tầng cơ sở, nhờ có nội tình Long Tượng Chiến Thể nên mới vượt qua dễ dàng như vậy. Trong việc này, Lâm Nhất vẫn luôn tỉnh táo, hắn hiểu được tầng thứ ba mới xem như chính thức nhập môn.
Nhưng hiện tại, đối với Lâm Nhất thì như vậy cũng đủ rồi.
Thương Long Cửu Biến, Phong Lôi Luyện Thể, thân thể được tôi luyện gần như có sự thay đổi về chất, đã nâng cao thực lực và lòng tin của hắn.
Dưới tác động như vậy, hắn thoáng cảm nhận được dường như bình chướng đột phá lên cảnh giới Dương Huyền đại thành đã buông lỏng đôi chút, bất kỳ lúc nào cũng có thể công phá.
Giờ phút này, bất kể đối đầu với ai thì hắn cũng đều có lòng tin giành được thẳng lợi.
Thương Long Cửu Biến, Thất Sát Quyền và kiếm trong tay hắn sẽ chứng minh tất cả.
“Đi!”
Lâm Nhất thu hồi biểu cảm, rồi lách người rời khỏi mật thất.
Trong hai canh giờ, nếu những người khác có đủ thực lực thì hẳn đã thông qua khảo nghiệm tầng tám.
Cũng không biết sẽ gặp phải ai, hiện tại… cứ mặc kệ. Tìm kiếm quanh đây xem thử rồi tính tiếp!
Tầng tám mộ cung có rất nhiều hành lang quanh co khúc khuỷu, hệt như một mê cung. Có đôi khi đụng phải thạch thất khoáng đạt, nhưng Lâm Nhất chỉ liếc mắt một cái rồi quay đi.
Bảo vật không ít, nhưng không có thứ nào vừa mắt nên hắn chẳng muốn lãng phí thời gian.
Đột nhiên, Lâm Nhất cảm nhận được một tia chấn động, thân thể hắn bất giác trở nên hưng phấn.
Thiên tài địa bảo thuộc tính lôi?
Tim Lâm Nhất đập nhanh một nhịp, hắn lờ mờ đoán ra được, liền nhanh chân đi đến. Phút chốc, một cái sảnh cổ xưa hiện ra trước mắt Lâm Nhất.
Sảnh chìm trong u tối, chính giữa có dựng một cái cột đá.
Máu!
Phía trên cột có một giọt máu lơ lửng, uy áp như có như không phát ra từ giọt máu kia. Lúc này, dưới tác động của uy áp, không khí như hình thành sóng nước, từ từ tản ra.
Giọt máu nhỏ như hạt gạo nhưng lại ẩn chứa nguồn năng lượng vô tận.
Năng lượng kia vô cùng khủng bố, chỉ liếc mắt thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Đây là một giọt máu của yêu thú thượng cổ.
Trên đường đi đến đây, Lâm Nhất đã đi ngang qua rất nhiều căn phòng chứa bảo tàng, nhưng hầu hết đều liếc mắt một cái rồi đi, chỉ riêng nơi này, vừa thấy đã khiến bước chân Lâm Nhất dừng lại.
Giọt máu này có thể bảo tồn từ thời thượng cổ đến nay, e là năm đó chủ nhân của nó có địa vị rất cao, nhiều khả năng là một con yêu thú thuộc tính lôi.
Trước đó, thân thể hắn cảm thấy cực kỳ hưng phấn, chẳng lẽ là vì giọt máu Thương Long này sao?
Nghĩ đến đây, tim Lâm Nhất bỗng đập loạn, nếu thật như thế… ánh mắt của hắn trở nên nóng rực.
Tuy nhiên, từ trước đến nay Lâm Nhất luôn là người cẩn thận, cho nên, giờ phút này hắn càng thêm tỉnh táo.