Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2111



Cho dù nhìn từ góc độ nào, Cơ Vô Dạ trước mắt vẫn là người mạnh nhất hắn từng gặp từ khi đi tới biển Trăng Khô.  

Lúc đầu đối phương nghênh chiến bằng quyền mang, thân thể Lâm Nhất không yếu, còn nắm giữ quyền pháp cấm kỵ Thất Sát Quyền. Nếu có thể, hắn cũng sẽ dùng quyền mang để ngăn chặn kẻ thù.  

Nhưng tu vi chênh lệch quá xa, dù Tử Diên Kiếm Quyết có lai lịch hơn người cũng không thể lấp đầy khoảng cách đó. Tu vi của đối phương không chỉ đơn giản là Dương Huyền viên mãn đỉnh phong, sự hùng hậu trong chân nguyên của hắn ta cũng không thua gì cường giả mới bước vào cảnh giới Âm Dương.  

Nếu hắn thật sự dùng quyền mang chống lại kẻ thù, chưa tới mười chiêu thì sơ hở trong kiếm thế sẽ bị đối phương dùng tu vi mạnh mẽ làm lộ ra.  

Cũng may kiếm Táng Hoa đã thăng cấp lên bảo khí, kiếm ý của hắn cũng tạm được, đã là Tiên Thiên đại thành.   

Nếu không, có thể phá huỷ chiến giáp huyết quang kia hay không cũng khó mà nói được.  

Nụ cười trên mặt Cơ Vô Dạ ngày càng tươi, trông vô cùng kỳ lạ. Càng như vậy càng để lộ cơn giận trong lòng hắn ta, chiến giáp huyết quang bị Lâm Nhất phá hỏng, bị ép phải rút kiếm, đây là cục diện mà hắn ta không muốn nhìn thấy.  

Lâm Nhất híp mắt lại, cảm thấy một hơi thở vô cùng nguy hiểm lan tràn trên người đối phương.  

Nghe nói một năm rưỡi trước đối phương đã đến cảnh giới Dương Huyền viên mãn đỉnh phong, nhưng trong vòng một năm rưỡi này, hắn ta lại tập trung vào việc tu luyện huyết sát.   

Tu vi trông như không thăng lên, nhưng thực lực vẫn luôn tiến bộ.  

“Như ngươi mong muốn, ta sẽ nghiêm túc hơn…”  

Ánh sáng đỏ trong mắt Cơ Vô Dạ đột nhiên trở nên chói loá hơn, sau đó một luồng huyết quang ngút trời điên cuồng cuộn trào trong người hắn ta tựa như gió bão. Trong nháy mắt, dưới áp lực của huyết quang này, mặt hồ được tinh không chiếu sáng thoáng chốc tối lại.  

Huyết quang như bão táp kia mang theo sát khí vô tận, bao phủ lấy cả mặt hồ.  

Trong nháy mắt, mọi thứ dưới huyết quang tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy. Lâm Nhất ngạc nhiên phát hiện, ngay cả linh khí thiên địa tràn ngập trong không khí cũng như cô đặc lại, không thể hấp thu được, tựa như một kết giới chỉ tồn tại mỗi huyết sát.  

Không chỉ có thế, vào khoảnh khắc huyết quang bao phủ, cũng có vô số cảm xúc tiêu cực không ngừng tấn công ý chí của Lâm Nhất. Thậm chí còn có rất nhiều ảo ảnh, một vài người bị Cơ Vô Dạ giết chết liên tục gào thét trong đầu hắn.  

Ảo ảnh kia như thật như giả, không ngừng tấn công tâm hồn của Lâm Nhất.  

Chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị nó làm sụp đổ.  

Trong mắt Cơ Vô Dạ có huyết quang tuôn trào, dưới huyết quang ngút trời, hắn ta như một con ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.  

“Đây là Ma Ngục Huyết Sát ta chuẩn bị để đối phó với yêu nghiệt trong bảng, cũng xem như cho ngươi mở mang tầm mắt, biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn. Thiên phú kiếm đạo của ngươi thật sự rất hiếm thấy, nhưng ngươi quá non nớt, Huyết Ngục không biến mất, ta sẽ không thua trận!”  

Cơ Vô Dạ nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười trên mặt trông càng dữ tợn hơn.  

Lâm Nhất nhìn Huyết Ngục trước mắt bằng nét mặt nặng nề, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng đây không chỉ là sự tấn công của ảo ảnh. Đứng bên trong, kiếm ý của hắn như hoàn toàn bị chặn lại, kiếm ý Tiên Thiên bị ngăn cản ở khắp nơi.  

Còn thân kiếm tràn ngập huyết quang trong tay đối phương lại không ngừng bùng nổ sát khí đáng sợ.  

“Lợi hại…”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.