Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2160



Hắn lại thật sự thành công rồi.  

Ông lão áo gai như có điều suy tư, thầm nhủ.  

A!  

Thiếu niên áo xanh trên đỉnh núi đột nhiên quay đầu lại, ông lão kêu lên một tiếng, chợt bật cười.  

“Phát hiện ra ta rồi sao? Bây giờ ngươi vẫn chưa đủ tư cách gặp ta, nhưng nếu như người có thể kiên trì như vậy, bước chân luôn hướng về phía trước, ta thật sự mong chờ ngày gặp mặt ngươi”.  

Ông lão áo gai khẽ cười, lặng lẽ lui đi.  

Sau cái phất tay áo, không những khí tức của ông ta được xóa bỏ hoàn toàn, mà máu của U Vân lão quỷ cũng không còn sót lại gì.  

Hầu như ông ta vừa mới rời đi, bóng dáng Lâm Nhất đã chậm rãi đáp xuống, đưa mắt nhìn quanh.

“Không có ai sao?”  

Lâm Nhất đáp xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.  

Vừa rồi lúc hắn đang luyện hóa máu Thương Long, tuy phân tâm đi một nửa, nhưng chung quy vẫn có thể cảm nhận được một ánh nhìn như có như không đang nhắm vào mình.  

Không đoán được là yêu thú hay là võ giả nhân loại, nhưng phương hướng có lẽ là ở chỗ này không sai.  

Đợi đến khi hắn luyện hóa thành công thì lập tức giết đến đây, theo lý mà nói cho dù tốc độ kẻ đó có nhanh thế nào cũng sẽ để lại chút manh mối mới phải.  

Nhưng bây giờ, hắn lại không phát hiện ra bất cứ dao dộng nào, cũng không có bất cứ khí tức nào để lại.  

“Quái lạ…”  

Lâm Nhất khẽ giọng lẩm bẩm.  

Trong tình huống này chỉ có hai khả năng, một là vốn không có ai, hai là thực lực người đó cao hơn hắn rất nhiều. Tình huống thứ nhất còn may, nếu là tình huống thứ hai… cũng không cần nghĩ nhiều. Nếu thật sự có cao thủ Thiên Phách nhắm tới hắn, thế nào cũng chỉ có một chữ chết.  

“Một nhân vật nhỏ như mình chắc không có cao thủ Thiên Phách đến truy sát đâu nhỉ?”  

Lâm Nhất sờ mũi, cười nhạt.  

Bình thường mà nói, cao thủ cảnh giới Thiên Phách sẽ không dễ dàng xuất hiện. Lầu Huyết Vũ có mối thù không nhỏ với hắn, cảnh giới Thiên Phách là sức chiến đấu cao nhất có thể đến Biển Trăng Khô trấn thủ, nhưng chưa chắc đã rời khỏi thành U Châu, được không bù nổi mất.  

Hơn nữa, nếu thật sự là cao thủ cảnh giới Thiên Phách của lầu Huyết Vũ thì lúc nãy mình đã chết rồi.  

“Không nghĩ nữa”.  

Lâm Nhất thu hồi tầm nhìn, không nghĩ thêm nữa.  

Chút chuyện kỳ lạ thế này chỉ tính là khúc nhạc đệm nho nhỏ, vẫn nên xem xem sau khi luyện hóa máu Thương Long sẽ có gì kỳ diệu.  

Vừa nghĩ đến đó, trên người Lâm Nhất lập tức lan tràn ánh sáng màu tím. Khi những tia sáng tím này ngưng tụ trên da thịt hắn, bên ngoài da lập tức có thêm một lớp màng màu tím nhạt. Lớp màng vô cùng cứng cáp, mơ hồ có những dấu ấn hoa văn sấm sét lóe sáng ở trên đó.  

Lâm Nhất cởi áo ra, cúi đầu quan sát bên ngoài cơ thể mình, sâu trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sức mạnh mà hoa văn sấm sét mang lại, và cả sự phòng ngự đáng kinh ngạc của lớp màng đó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.