Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2178



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu tấm bản đồ kho báu của ngươi là đúng thì chắc chắn không thể sai được. Khi lão ma đầu Lôi Vân Tử chết, rất nhiều nhân tài tông môn đến đây tìm kiếm nhưng đều không tìm được gì, nơi này chắc chắn có mê trận cùng loại với trận pháp che mắt kẻ khác”.  

Lãnh bảo chủ nói một cách cực kì chắc chắn, sâu trong mắt có tia hưng phấn khó phát hiện lướt qua.  

Huyết Lang nghiêm túc quay lại bang thì thầm với một ông lão áo tím.  

“Không ngờ tên này lại mời Phó lão đến...”  

Tia bất ngờ xẹt qua trong mắt Lãnh bảo chủ, các thành viên Tam Ưng Bảo khác cũng nhận ra ông lão này.  

“Người này mạnh lắm hả?”  

Lâm Nhất lên tiếng hỏi.  

“Ở quận Kỳ Liêm, trừ Cổ đại sư ra thì ông ta là người có trình độ Linh văn cao nhất. Nghe nói người này từng giữ chức khách khanh ở thư viện Thanh Lộc, hiện tại có trình độ Huyền sư tam phẩm đỉnh phong”.   

Lãnh bảo chủ giải thích, sau đó nói với hai vị bảo chủ khác: “Kho báu Lôi Vân chắc chắn ở trong cốc này, chúng ta cùng đi thôi. Vân Nhi, lát nữa phải dựa vào con rồi”.  

Lãnh Hương Vân cắn răng gật đầu, sợ rằng một Huyền sư nhị phẩm như nàng ta rất khó có thể chống lại đối phương.  

Bên rìa sơn cốc.  

Lâm Nhất nhìn mọi người bận rộng trong cốc, nghĩ thầm, nếu kho báu Lôi Vân thật sự ở đây thì linh trận do Lôi Vân Tử bày ra năm đó rất cao siêu, nếu không sẽ không thể giấu rất nhiều nhân tài tông môn.  

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hồn ấn Phượng Vũ trong Huyền cung khẽ nở rộ. Một luồng hồn lực lặng lẽ tràn ra bên ngoài.  

“Không có dao động?”  

Một lát sau, Lâm Nhất mở mắt ra, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt.  

Hắn không cảm nhận được bất cứ dao động Linh văn nào trong cốc này. Nếu thật sự có linh trận ở đây, e rằng trận pháp này rất lợi hại. Hắn nhắm mắt lại, hồn ấn Phượng Vũ trong Huyền cung toả ra ánh sáng vàng nhạt, một tia uy lực thần văn như có như không xuất hiện trong hồn lực của hắn.  

Sau khi hồn lực tiêu hao hơn một nửa, Lâm Nhất dời mắt đi, trong lòng đã hiểu đại khái.  

Trong sơn cốc, Phó đại sư do bang Huyết Lang mời đến lại cau mày, nghi hoặc không hiểu.  

“Có thật là ở đây không?”  

“Không tìm được gì cả...”  

“Có khi nào bản đồ kho báu là giả không?”  

Sau nửa canh giờ, người của bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo đều bắt đầu bực bội.  

“San bằng sơn cốc này cho ta, không được bỏ sót bất kỳ nơi nào, ta không tin sẽ không tìm thấy”.  

Huyết Lang lạnh mặt ra lệnh, đám thuộc hạ lập tức bắt tay vào việc, chặt đứt toàn bộ hoa cỏ trong cốc, không chừa lại gì.  

Lâm Nhất khẽ lắc đầu, dùng biện pháp cứng rắn như thế cũng không có tác dụng gì lớn.  

Huyền sư cao siêu có thể dung nhập linh trận vào đất trời, dù cho ngươi đứng ở đó cũng sẽ không có bất cứ cảm giác gì.  

Xem ra mình phải cố gắng thêm mới được.  

Lâm Nhất nói thầm một câu, đột nhiên lên tiếng: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả đời các ngươi cũng không thể tìm thấy kho báu Lôi Vân”.  

Hắn vừa dứt lời, bất luận là Lãnh bảo chủ hay Huyết Lang đều nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt có tia sáng lạnh xẹt qua.  

Ánh mắt của Huyết Lang và Lãnh bảo chủ cùng nhìn vào Lâm Nhất, nếu là người thường sẽ chịu áp lực rất lớn.  

Lâm Nhất bình tĩnh nói tiếp: “Nếu ở đây thật sự có linh trận, chúng ta nên thăm dò môi trường thiên nhiên quanh sơn cốc sẽ tốt hơn, linh trận cao siêu hoàn toàn có thể dung nhập vào tự nhiên. Phá hỏng cây cối kiểu này e rằng sẽ không có tác dụng gì, chỉ tốn công vô ích thôi”.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.